blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Tuesday, August 2, 2011

Lại chuyển nhà...

Chuyển sang đây: http://joeyle.wordpress.com

Wednesday, July 20, 2011

Một là mình mới nhận được thư của mấy đứa nhỏ dưới Tiền Giang xin tiền ăn học.

Hai là mình có 2% bị bệnh. Mà nếu mắc bệnh thiệt thì mình còn 20-30 năm nữa. Mấy bạn đừng vội mừng, chỉ 2% thôi nhá, chờ kết quả xét nghiệm rồi hẳn đãi tiệc nhá. Nói vậy chứ lúc nào chết cũng dễ hơn sống mà.

Thật ra thì 50 tuổi là đủ già để chết rồi. Nhưng hai ba chục năm lại quá ít cho những ước mơ to bự. Nhất là khi mình không bắt đầu làm thì chắc chắn sẽ không kịp đâu.

Mình không đủ giàu để cho tụi nó nhiều tiền...

Nhưng mình muốn cho tụi nó hy vọng, cho tụi nó niềm tin, rằng nếu tụi nó cố gắng, đời tụi nó sẽ tươi đẹp hơn, ba nó sẽ bớt khổ, má nó sẽ hết bệnh, nó sẽ lại đi giúp những đứa nhỏ hơn...

1 triệu đồng / 1 em nhỏ / 1 năm học

Nói cách khác, mỗi tháng mình xin được 100,000đ là mình giúp được một đứa nhỏ học được thêm một năm. Người đầu tiên mình xin đã đồng ý rồi. Là mình chứ ai hê hê. Hy vọng mở hàng đắt ;))

Bao nhiêu đứa nỗ lực được đến khi vào đại học thì bấy nhiêu đó cuộc đời bớt khổ.

Ước mơ mà, ước mơ mà :">

----------------------------

Chưa lập group kịp, mình post đỡ kế hoạch ở đây đã nha.

Trước mắt mình có 5 trường hợp học sinh cấp 2 xin tiền ăn học để tiếp tục đến trường. Mình sẽ ráng mót liền 5 triệu rồi cầm tiền đi xuống Tiền Giang xem tình hình thực tế, thấy trường hợp nào thích hợp là cho luôn 1 triệu tại chỗ.

Như vậy chúng ta sẽ chu cấp cho các em này một năm học 2011-2012. Cuối năm học các em này sẽ gửi kết quả học tập cho mình, nếu các em vẫn giữ được sức học và kết quả tốt thì chu cấp năm kế tiếp. Cứ thế từng năm một. Kế hoạch của mình là vậy.

Còn các bạn đăng ký góp từng tháng lâu dài hoặc muốn góp mà chưa góp liền được thì có thể để dành từ bây giờ cho các trường hợp kế tiếp hoặc các năm học kế tiếp của các em hiện tại.

Riêng bạn nào muốn bản thân chu cấp cho riêng 1 trường hợp nào đó cũng được luôn. Cảm giác giúp một đứa nhỏ ăn học năm này qua năm nọ là ý nghĩa lắm :)

Dự kiến sẽ ọp ẹp vào thứ bảy hoặc chủ nhật này để mình đem hồ sơ và thư tay của các em cho mọi người đọc.

.
Kết quả bói sao cho thấy mình mang đầy những tố chất để làm gián điệp.
Phải đi học tiếng Trung Quốc thôi hức hức...



[12 chòm sao và nhiệt độ của tình yêu]
Bạch Dương —— 20℃, Kim Ngưu —— 8000℃ , Song Tử —— 0℃
Cự Giải —— 30℃, Sư Tử —— 40℃ , Xử Nữ —— 70℃
Thiên Bình —— 50℃ , Thiên Yết —— 1000℃ , Nhân Mã —— 10℃
Ma Kết —— 100℃ , Thủy Bình —— 80℃, Song Ngư —— 700℃


[Nếu sống trong thời đại Vua chúa, 12 chòm sao sẽ là ai ?]
Bạch Dương (đại tướng quân), Kim Ngưu (quản ngân khố), Song Tử (gián điệp ngoại bang), Cự Giải (hoàng hậu), Sư Tử (quốc vương), Xử Nữ (quan tư pháp), Thiên Bình (quan ngoại giao), Thiên Yết (cẩm y vệ), Nhân Mã (hoàng tử), Ma Kết (quân cơ đại thần), Thủy Bình (khâm sai đại thần), Song Ngư (vương gia).


[Chức nghiệp của 12 chòm sao khi hoạt động với "trang phục đen"] Sư Tử (đả thủ), Xử Nữ (thần trộm), Thiên Bình (tay trong), Thiên Yết (thích khách), Nhân Mã (tay bắn tỉa), Ma Kết (đại ca XHĐ), Thủy Bình (phần tử khủng bố), Song Ngư (sát thủ), Bạch Dương (cường đạo), Kim Ngưu (buôn độc phẩm), Song Tử (gián điệp), Cự Giải (hải tặc)


[Vũ khí thích hợp với 12 chòm sao khi cần :D]
Bạch Dương (đao), Kim Ngưu (ngân phiếu), Song Tử (các loại luôn), Cự Giải (nhãn thần), Sư Tử (nam dùng Kích, nữ dùng Roi), Xử Nữ (thương), Thiên Bình (nam dùng kiếm, nữ dùng lụa), Thiên Yết (ám khí), Nhân Mã (cung tiễn hoặc tay không), Ma Kết (kim cương trượng), Thủy Bình (Vũ Khí Kỳ Môn), Song Ngư (Trích Diệp Phi Hoa)


[Tính cách ẩn tàng của 12 chòm sao]
Xử Nữ (háo sắc), Ma Kết (lãng mạn), Thiên Bình (nhỏ mọn), Song Ngư (máu lạnh), Thủy Bình (hạ mình cúi đầu), Thiên Yết (dễ cảm động), Sư Tử (để ý người khác), Song Tử (nước mắt bí mật), Nhân Mã (có trật tự), Bạch Dương (thích làm việc nhà), Cự Giải (có tính mạo hiểm), Kim Ngưu (ăn gian).


Ôi, mạnh mẽ lên, hỡi trái tim yếu mềm :">
by Joey Le on Tuesday, May 24, 2011 at 11:32pm.

[Trích: Chuyện tình để kể trên núi cao]


*

Lần gần nhất gặp nhau là khi nào thì đã quên mất rồi. Làm sao nhớ được đã gõ chữ gì hay đã ậm ừ gì trong điện thoại. Nhưng khi người nói "mới đó mà gần một năm rồi em nhỉ" thì lại nhớ rất rõ điều người đang nói đến.

*

Mọi việc vẫn luôn bình thường như thế.
Lần này cũng vậy.

*

Ta gặp nhau. Và thế là trời mưa.

*

妳見,或者不見我 Nàng gặp, hay không gặp ta
我就在那裏 Ta vẫn ở đây
不悲不喜 Không mừng, không lụy
.
妳念,或者不念我 Nàng nhớ, hay không nhớ ta
情就在那裏 Tình vẫn ở đây
不來不去 Không còn, không mất
.
妳愛或者不愛我 Nàng yêu, hay không yêu ta
愛就在那裏 Yêu vẫn ở đây
不增不減 Không thêm, không bớt
.
妳跟,或者不跟我 Nàng theo, hay không theo ta
我的手就在妳的手裏 Tay ta vẫn nơi nàng
不捨不棄 Không lơi, không siết
.
来我懷裏 Hãy ngả vào lòng ta
或者 hoặc là
讓我住進妳的心裏 dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng
漠然相愛 (để đôi ta) bình lặng yêu nhau
寂静歡喜 âm thầm thương tưởng

(Bài thơ này lấy ra từ link: http://blog.daobachlien.com/2011/02/cung-toa-tam-ngoc-2/)

Sunday, May 8, 2011

Tui muốn đi ngủ. Nhưng tui phải ngồi chờ cho bớt no rồi mới đi tắm được, đi tắm xong thì mới đi ngủ được. Nhưng ngồi chờ không có gì làm nên tui mới mở tủ lạnh ra coi chơi. Tiện thể tui ăn hết luôn mấy miếng táo. Rồi tới ăn ổi. Tự thấy toàn trái cây đạm bạc quá nên tui mới mở ngăn trên lấy kem Swensen. Kem không phải để nhìn, mà để ăn. Nghĩ thấy có kem thì phải có bánh nên tui ăn luôn mấy cái bánh ngò. Lại nghĩ đã ăn kem ăn bánh mà lẽ nào không ăn chè, cho nên tui lại mở tủ lạnh lấy chè đậu xanh. Kết quả là bây giờ tui vẫn chưa đi ngủ được vì vẫn đang ngồi chờ cho bớt no để đi tắm.



Tui bây giờ đang chìm ngập trong sách. Toàn sách hay.


Bia mộ đen và bầy diều hâu gãy cánh, sách xưa giấy màu vàng đậm và không được để quạt thổi trực tiếp vào sách. Nhưng thú vị vô cùng và nhiều phen phải phì cười.


Flowers for AlgernonThe History of Love đọc nguyên bản mới thấy nó thiệt xuất sắc làm sao.


Giờ thì The Book of Laughter and Forgetting với The Blue Sweater nhá.

Sách học thi cứ nằm đó chờ đi nhá =))

"Hope is a path on the mountainside" (The Blue Sweater)
Trưa nay lại ngồi nói chuyện với mẹ chồng đến mỏi cả miệng. Từ sách truyện đến phim ảnh, chuyện học hành, chuyện thể thao, chuyện xã hội, chuyện thế giới, chuyện thời tiết, chuyện tình cảm, chuyện gia đình, chuyện hồi xưa đến chuyện hồi nay đến chuyện hồi mai...

Mẹ nói mẹ thiệt vui khi có tui trò chuyện và tâm sự.
Tui không nói ra nhưng tui nghĩ mẹ biết là tui cũng vui.

Nhiều người hỏi tui sao tui với chồng tui khác nhau quá làm sao sống với nhau. Ví dụ như tui thích đọc sách còn chồng tui không bao giờ chịu đọc trang nào. Tui thấy chuyện đó không vấn đề gì. Vì mẹ còn đọc nhiều sách hơn tui nữa.

Thật ra tui không giống mẹ. Đặc biệt là việc tui thích đi còn mẹ thích ở nhà. Tui thường ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà, trong khi mẹ chỉ toàn ở nhà chứ không đi đâu cả.

Mẹ chỉ quanh quẩn trong nhà nhưng mẹ chưa bao giờ khiến tui cảm thấy chán khi nói chuyện với mẹ. Mẹ biết ngoài kia đang xảy ra những gì. Và dù có chuyện gì đó mẹ chưa biết thì khi nghe về nó mẹ cũng có cách nhìn nhận thích đáng. Mẹ đặc biệt theo dõi các giải đấu tennis và có kiến thức sâu rộng về nó. Đám bình luận viên tennis trên tivi thiệt chẳng thể sánh bằng.

Dù tui khá tự hào về khả năng đan móc thêu thùa may vá của mình nhưng hóa ra chẳng là gì so với mẹ. Mẹ may áo quần giỏi hơn tui. Mẹ biết tất cả các loại mũi thêu và làm rua ăn đứt tui. Mẹ làm hang đá khéo vô vùng. Mẹ còn biết trang trí chụp đèn và điêu luyện hết các thể loại kết hạt.

Mẹ thích nấu ăn và mẹ đọc nhiều sách.
Tui thích đồ ăn mẹ nấu và tui cũng thích sách mẹ đọc.
Tui thường đọc các sách mới và đưa cho mẹ những cuốn tui thấy hay. Rồi vào những lúc tui than thở sách dạo này chán quá thì mẹ sẽ chỉ cho tui một cuốn sách xưa mà mẹ yêu thích.

Tui thật sự nghĩ mẹ là một người rất thú vị.
Mùa mưa chưa thật sự đến.
Nhưng một đêm thế này ngồi nghe Kiss the Rain chợt thấy lòng yên lặng đến lạ.



Niềm vui lại đến từ những điều thật bé xinh...


Tối qua, gọi điện cho cô Sương báo là hôm sau đem sữa lên cho mấy đứa nhỏ, mình hỏi "Dạo này không nghe báo gì, mọi việc vẫn ổn chứ cô?" - "Ừ, mọi thứ đều ổn con à".


Sáng hôm nay, như vẫn không dám tin vào điều mình đã nghe, lại hỏi ông bà Năm "Dạo này có chuyện gì không ông?" - "Không con, mọi thứ đều bình thường".


Ba năm. Hơn ba năm rồi... Lần đầu tiên, sau hơn ba năm, mình được nghe câu đó.


Không có ngập nước, không có trũng sàn, không có sập gác, không có kiến lửa, không có dột mái, không có hư máy bơm nước, không có nghẹt nhà vệ sinh, không có cấp cứu vào bệnh viện, không có heo tai xanh, không có đứt dây điện,...


"Mọi thứ đều ổn con à."


Mình đã chờ câu này bao lâu rồi nhỉ? Lâu đến nỗi mình đã quên không chờ đợi nó...


Nhìn mấy đứa nhỏ tay cầm bình sữa miệng toe toét cười giỡn,
mình chỉ muốn ngồi phịch xuống tận hưởng ngày yên bình này.



Vẫn là những ước mơ ...
Nhưng có những ngày gần như thể đã chạm vào được...




Chậm thôi, chậm thôi,
Nhưng cố giữ đến khi mấy đứa nhỏ khôn lớn,

Nhá!
 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.