blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Sunday, June 20, 2010

Ngày đó...

Bây giờ...


[Để gạch. Đang viết. Để hình câu khách trước]

Cập nhật:
Do bị tịt nên viết không xong.
Tình hình tóm tắt là Ba đã uống hết 4 chai nước bưởi mà gái đã đội mưa đi mua về.
Hôm nào trời mưa to sẽ đi mua nước bưởi nữa.

Thursday, June 17, 2010

Một ngày chói nắng rồi lại mưa tuôn. Mưa bay đi rồi, nắng lại lên.
Nhìn qua khung cửa sổ, anh có thấy nắng buồn hơn mưa (*)

Anh đi đâu cho đời mỏi mệt, ngồi xuống đây ngắm chiều tàn phai...

Nhớ không anh,
ngày hôm qua đẹp như truyện cổ tích...


1. Once upon a December – Anastasia
2. Tale as old as time - Beauty and the Beast
3. Can you feel the love tonight – Lion King
4. You will be in my heart – Tarzan
5. Part of your world – The little mermaid
6. Color of the wind – Pocahontas
7. It is you (that I have loved) – Shrek
8. Here I am – Spirit
9. Far longer than forever – Swan Princess
10. It will be me – Brother Bears

(*)Này Chung, nhìn lên cái vách tường ngoài hiên, ông có thấy nắng buồn hơn mưa ? Mưa gần như chỉ có một màu. Còn nắng trong ngày có những 3 lần đổi màu. Buổi sáng rất tươi, trưa nó vàng úa, chiều tàn pha. Nó như đời người. Người ta nói nắng tàn phai chứ đâu nói mưa tàn phai ....(Trịnh Công Sơn)
Điều tiêu cực nhất từ đam mê bóng đá của gái là nó có thể khiến một đêm trở nên buồn tệ.

Những lúc thế này không còn muốn nghe những đổ lỗi, những chỉ trích, những bình luận làm xàm khắp nơi. Kể cả những lời than thở cũng trở nên quá sức nghe đọc.

Gái chỉ nhớ lúc vào trận, gái đã bị mờ mắt vì những bóng màu trắng chạy hùng hục. Không biết có phải vì cơn nhức đầu từ chiều hay vì lí do gì mà chưa bao giờ màu trắng làm gái khó chịu như vậy. Y như một lũ kiến màu trắng. Rất nhiều lần gái thậm chí không nhận ra trái banh lẫn trong đám trắng trắng ấy. Hoặc là nó làm gái nhớ đến những bóng trắng trong trận với tình yêu da cam hai năm trước…

Dù vậy, gái cũng không hề nghĩ mình cần một phép lạ vào lúc này. Nhiều khi lòng tin cũng trở nên quá chua chát.

Cho đến khi Casillas lao ra phá bóng nhưng bóng lại dội ngược về hướng cầu môn, té ngã và hỗn loạn chỉ làm bóng đến gần hơn, và rồi lưới rung lên làm vỡ trái tim bao người.

Có nhiều tiếng xào xạc xung quanh, gái chắc là cái tivi cũng đang nhiều lời lắm. Nhưng gái không nghe được gì, nhiều hình ảnh xẹt qua xẹt lại trong đầu rồi biến mất.

Đêm nay nặng lòng quá, không khí cũng nặng. Chỉ có thời gian nhẹ hẫng trôi tụt qua từng cú trượt banh, từng cú bật sà. Có lẽ không chỉ riêng gái mong chờ một phép lạ cho năm phút cuối cùng. Nhưng phép lạ chỉ đến một lần, và đã xảy ra vào phút 52.

Chỉ là…không có phép lạ cho tất cả mọi người.

Tái bút: Gái thích ăn chua nên tin tưởng dai dẳng lắm. Mấy bạn đừng có nói chuyện ruồi muỗi với gái. Tình yêu của gái sẽ không dừng chân ở vòng này đâu.

Tuesday, June 15, 2010

Đồng hồ vừa điểm qua ngày thì trời đổ mưa dữ dội. Không ngờ mưa bay từ đây qua tới bển, bay mất cỡ tiếng rưỡi thì tới sân Green Point. Thế là anh Xanh với anh Đỏ choảng nhau trong mưa.

Trái với mong đợi của gái, màn trình diễn của mấy anh Xanh không có gì lãng mạn mà lãng xẹt. Trận đấu diễn ra hơn 30 phút với tốc độ không hề chậm, vài phút lại nghe ré lên cái tên Zambrotta…nhưng rồi tắt ngúm.

Đâu còn cỡ 5 phút là hết hiệp thì anh Đỏ được hưởng quả đá phạt. Bóng treo vào vòng cấm địa, một cái đầu chạm trái banh, trái banh vào lưới trong thế đứng ngỡ ngàng của Buffon. Gái nhớ là lúc đó còn những hai anh Đỏ khác đứng ngay trước cầu môn mà không ai kèm. Chẳng biết bác Lippi có thấy không. Mà kệ bác Lippi, gái lúc đó bận nhìn Buffon của gái. Gương mặt anh lúc đó tự nhiên làm gái mủi lòng ghê gớm. Và gái nhớ hình ảnh anh vài năm trước. Đầy bản lĩnh, vững vàng, dẻo dai và phản xạ nhanh kinh người. Máy quay không chiếu anh nữa mà gái cứ nghĩ về anh mãi…

Gái lơ mơ ngủ một xí, mở mắt ra nghe tin đổi thủ môn mà muốn đi ngủ tiếp luôn. Đã vậy mấy anh Xanh lại tiếp tục chạy loắn quắn trên sân trong vô vọng. Điển hình là cú chuyền ngọt ngào của Zambrotta sang phía trái khung thành, Pepe ngả người tung cú vôlê ngược. Hụt.

Cứ vậy, gái không thấy có tình huống nguy hiểm thật sự nào. Trong khi đó, một anh tên Vera mặc áo Đỏ buồn tình đưa banh xuống hù bác Lippi giật thót mình chơi.

Phút 63, lần này là từ một pha phạt góc, bàn thắng được ghi, cho anh Xanh. Gái vừa ngáp vừa nghĩ chắc nhiều người mừng lắm đây.

Còn khoảng 10 phút hết trận, gái thấy không còn gì để coi nữa ngoài mấy cú sút xa cố vớt vát và cứ được hưởng quả đá phạt nào là mặt ai nấy mừng rơn.

Đọng lại trong đầu gái là hình ảnh Cannavaro, khi mà anh đã qua tuổi 35. Anh bị đè trong những pha tranh chấp bóng bổng trước khung thành, anh không còn những pha cắt banh gọn gàng hay những cú phá bóng mạnh mẽ. Anh bị ngã chúi nhũi khi tranh cướp bóng tay đôi bởi một cú húc hông. Anh…

5 phút cuối cùng, trời đổ mưa và cứ thế mưa đến hết trận.

p/s: Gái thích công tác phim ảnh của mấy bác Nam Phi kỳ này ghê, quay chậm đúng góc và bắt khoảnh khắc cực chuẩn, hình ảnh đẹp sống động, và đặc biệt có tính nghệ thuật cao dưới cơn mưa như thế.


Có vậy thôi. Tối nay tình yêu Brazil ra trận nhá.

Monday, June 14, 2010

Hôm nay hết giờ làm việc mà việc làm chưa hết. 5 giờ 20 phút còn nhận được điện thoại của sếp bự trực tiếp ấn định công vụ mới. 6 giờ 5 phút thấy bà con xung quanh xôn xao mới nhớ sắp đến giờ tình yêu da cam ra trận. Hồi nãy buồn tình gái chị gọi hai cục kem, cà-phê ăn chung với trà xanh. Hậu quả tất yếu. Ở lại coi đá banh luôn chứ sao.

Gái em cũng ham vui chạy lên quán coi với gái chị. Đứa da cam đứa lính chì.

Hiệp một trôi qua chậm chạp. Màu chì thiếu chút tô mất màu cam. Gái em ngồi cười hô hố. Nhưng gái chị không hề mất lòng tin.

Hiệp hai mới vài phút thì bạn Salmon Poulsen lỡ đầu đánh banh vô lưới nhà mình. Bà con người chửi người khen túa xua. Gái im lặng không nói gì. Gái vẫn đang hậm hực bạn Persie đá trận này tệ quá, xử lý banh rất vô duyên (nhất là pha ẹo qua ẹo lại tay đôi với Jorgensen), bạn Van der Vaart thì như vừa đá vừa ngủ gục, buồn nhất là Sneijder ở trong sân mà hồn để chỗ khác. Da cam của gái vừa chậm vừa nhạt, chẳng thấy những pha đi banh như gió lốc, những cú chuyền như dính keo, những pha bật tường như điện xẹt. Gái nhớ Robben quá. Và dù nhiều người không thích nhưng gái nhớ Rooy da diết.

Sau bàn thắng không do mình ghi đó thì tình hình khác đi. Hoặc là da cam của gái đá hay lên, hoặc là mấy bạn chì xìu xuống. Hoặc cả hai.

Mà mấy bạn không chửi bạn Cá Hồi nữa nha. Cá Hồi cứu một bàn thua ngay vạch rồi còn gì.

Mãi đến khi thay người, bạn gì da đen có cái chỏm trên đấu á, thì mới thấy những pha xuôi ngược máu lửa, những pha cắt banh lạnh lùng, và bắt đầu có những pha gây sóng gió thật sự trước lưới của Chris Sorensen. Thêm một bạn trẻ măng nữa mà gái chưa nhớ tên vào sân, mọi thứ mới đúng màu cam hơn. Bàn thắng là điều tất yếu.

Nói nhảm vậy chứ gái biết tình yêu da cam của gái chơi thay đổi hình tượng. Vòng bảng đá tàng tàng vậy đó. Hehe hehehe.

Điều nhảm nhất, thực ra, là hai thằng đực ngồi bàn bên cạnh. Coi đá banh không coi mà lo tán gái. Nhiều chuyện thấy ớn. Còn hỏi số điện thoại, mơ đi. Còn rủ ở lại coi trận tiếp, mớ đi. Còn mời mai lên coi Bồ Đào Nha, ngủ luôn đi.

Tối nay vậy là vui. Để lát coi bạn Ý làm ăn ra răng…

Hôm nay tháng 6 ngày 13 mà mơ màng tưởng là thứ 6 ngày 13.

Quả báo liền cho sáng thứ hai là tiếp nhận tin đau đớn: nhỏ ipod tím yêu thương đã chính thức từ giã cõi đời. Xác nhỏ giờ yên vị trong hộp trắng trong suốt. Màu tím dịu dàng vẫn không thay đổi.
*
Đúng cái thời điểm mà ai cũng nói về chuyện bóng đá. Nó lại thấy cảnh một trai một gái vần quanh một trái banh da trên khoảnh đất bụi mịt mờ. Đứa trai có nụ cười rất hiền. Còn đứa gái thì học mãi vẫn không biết sút banh.
*
Những ngày này sài gòn nắng như đổ lửa. Nó lại thấy cảnh một trai một gái trên chiếc xe đạp sườn ngang nói cười líu lo không nón đội đầu. Đứa trai đạp một vòng xa lắc chỉ để thấy đứa gái lên hết bậc cửa vào đến nhà mới quay đầu lại.
*
Mười năm rồi, nick yahoo đầu tiên và có lẽ là duy nhất trong đời là joeynh4. Đời là một chuỗi những điều đến rồi lại đi. Nhưng có những thứ ở lại, như lẽ tất nhiên.
*
Có những năm tháng đã đi qua mà không rõ nghĩ về nhau được bao lần. Nhưng cầm trên tay một hộp viết màu tím, một đồng hồ màu tím, một cái áo khoác hay cái điện thoại màu trắng nhỏ xinh, (rất nhiều sau đó) và cả cái ipod tím nữa, tất cả nhiều hơn mọi lời có thể nói ra.
*
Có những năm tháng đang qua đi mà mỗi người đi một con đường khác nhau.
Sẽ mười năm nữa cho những điều sẽ đến rồi sẽ đi.
Nhưng có những thứ ở lại, như lẽ tất nhiên.
*
Khuyến mãi bài viết mà gái thích nhất của abinh (tức phóng…viên Trần Minh). Trong đó đề cập đủ bộ heo đen – heo ú – heo hí – heo sún, quan trọng là nó nhấn mạnh vào nhân vật mà gái dùng để đặt tựa “nhóc tím”. Hình minh họa chỉ có ba đứa vì con heo ú cứ bay bay lơ lửng chụp hình làm sao lên ảnh được.



Nỗi lòng Trương Chi
17:07 28-10-2008
1. Tui thích làm cho mọi người cười. Với tui, cuộc sống đẹp biết bao, trên cành cây chim hót mời em chơi với tụi chim, hãy mở lòng ra, chào chim, cười với chim, chơi với chim! Trên đời này có nhiều mảnh đời bất hạnh, chính vì vậy mà mình càng phải thấy mình may mắn, mình phải mở lòng, cười lên cho sảng khoái. Mình cười thì người đối diện mới thoải mái, mình ghét bộc lộ nỗi buồn trước mặt mọi người vì mọi người sẽ buồn lây với mình. Đó là bất công với người đối diện!
2. Mà muốn làm cho mọi người cười thì phải làm răng? Phải nói nhiều, phải kể nhiều câu chuyện vui. Tui có quen với một thằng tên Thắng, nó kể chuyện cười không bao giờ người khác cười nổi, mà riết thành thương hiệu luôn. Tụi tui gọi nó là Thắng vô duyên. Tui cũng vô duyên, nhưng lâu lâu vẫn làm mọi người cười nên được gọi là Bình vô duyên - có duyên, nó là Thắng vô duyên - vô duyên. Đó, nội cái chuyện đó là mắc cười rồi ha, hahahaha
3. Lại nói tiếp về bạn Thắng vô duyên double heng. Bạn này không chỉ kể chuyện cười người ta không cười, mà người ta kể chuyện cười bạn ấy cũng không cười. Thiệt là bất hạnh. Lúc cả bàn không ai cười thì nó phá ra cười vì câu chuyện nó kể. Còn khi cả bàn phá ra cười thì nó ngồi im re vì không thấy mắc cười về câu chuyện mọi người kể. Tội ghê chưa, humour bị lệch pha đó mà.
Có 1 lần tui kể cho nó nghe chuyện cười về con gấu, nó không cười gì hết, tui quê quá trời. Vậy mà 2 ngày sau, nó nhắn tin cho tui là nó đang cười rũ rượi về chuyện con gấu của tui, nó cười suốt từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối. Mà lần sau nghĩ lại thì cười to hơn lần trước. Lần đó nó đi với đoàn khách, trên xe nó cười 1 mình, người ta nghĩ nó khùng. Người ta đâu có biết là nó... khùng thiệt!
4. Lại nói tiếp về câu chuyện làm bạn Thắng vô duyên triple cười heng. Tại sao câu chuyện cười đó nó làm nó cười, mà cười chậm như vậy? Câu chuyện nó kể về cái gì. Liệu mọi người nghe chưa? và mọi người nghe thì có cười không? Và nếu cười thì có cười liền không? Hay phải chờ 2 ngày như thằng Thắng? Câu chuyện đó sẽ có vào cuối entry này (hà hà, bắt trước Trí Quyền nè)!
5. Tui có một nhỏ em tên là Châm, còn gọi là Châm Ấn Độ, em này đen từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong. Đen theo nghĩa đen (black) và đen theo nghĩa bóng (unlucky). Nhưng em này rất hay cười. Và tui đồ rằng em là một trong những người có nụ cười duyên nhất mà tui từng biết. Có một lần em đau bụng sắp xỉu trên Thủ Đức, tui chở em về. Đó là một trong những khoảng thời gian đen tối nhất của em, nhưng khi tui nói 1 cái gì đó làm nhảm, em lại nở nụ cười dù bụng thì đang đau quằn quại. Tui biết rằng chỉ cần lạc quan, người ta có thể vượt qua những sóng gió lớn nhất của cuộc đời.
6. Tui có quen một người, tên là N, nhưng chưa gặp lần nào. Người này bị ung thư, đã mất. Trước khi mất, tui nói chuyện với bạn ấy qua điện thoại. Đó là trước ngày Valentine năm 2004, bạn ấy muốn tặng quà Valentine cho bạn trai của mình, đó là một thanh chocolate do bạn tự làm. Bạn ấy bảo rất buồn, vì đây là món quà Valentine đầu tiên nhưng cũng là cuối cùng bạn ấy có thể tặng cho người mà bạn ấy yêu thương nhất. Tui nói không. Tui bảo bạn hãy làm 30 thanh chocolate như vậy. Cứ mỗi năm đến ngày 14-2, tui sẽ đem chocolate tới giao tận tay bạn trai của bạn ấy và bạn ấy vẫn sẽ hiện diện trong mỗi ngày tình yêu, như chính tình yêu cũng bạn sẽ hiện diện trong lòng anh ấy. Bạn ấy đã bật cười. Đó là lần cuối cùng tui được nghe bạn cười. Vậy mà đã 4 năm rồi!
7. Mấy hôm nay tui hay buồn chuyện trong cơ quan tui. Nhưng tui cũng biết xung quanh tui, tất cả những PV đã thành danh đều phải trải qua hàng loạt chuyện khó chịu cay đắng gấp 2046 lần tui. Vì thế tui lại cười, như một thằng điên vậy đó. Mấy anh hỏi sao tui cười. Tui nói, dạ tại em buồn quá nên em cười. Mấy anh hỏi buồn chuyện gì. Tui nói dạ em buồn cười. Vậy mà mọi người cùng cười. Hahahaha
8. Thôi, tui nói thẳng câu chuyện về con gấu nha. Chuyện như vậy nè. Kể ra trên blog chắc chắn là ko vui rồi. Vì nếu nghe tui kể ngoài đời, tui sẽ kết hợp với cử chỉ của tui, cái giọng eo éo dô dzuyên dzô cùng của tui và làm ra dáng con Kungfu Panda nó mới dzui. Nhưng tui cũng kể, để mọi người biết tại sao thằng Thắng tốn 2 ngày mới cười heng.
9. Cảnh sát 3 nước: Mỹ, Trung Quốc và Việt Nam dự cuộc thi CS giỏi nhất hành tinh.
Ban giám khảo dắt 3 nước đến rừng Amazon, thả vào đó 1 con thỏ. Ai tìm ra con thỏ trong thời gian ngắn sẽ được trao giải nghiệp vụ số một thế giới.
Người Mỹ rải chip khắp rừng, 4 tiếng sau không một con chip nào phát hiện được con thỏ.
Người Trung Quốc cử 1 triệu người vào rừng, dắt theo 2 triệu con chó săn (người đông mà, lấy thịt đè thỏ luôn). 8 tiếng sau cũng không phát hiện được con thỏ.
Người Việt mình chỉ cử có 2 cảnh sát vào thôi, và trên tay mỗi anh cầm 1 con dao. 5 phút sau ảnh dắt ra một con gấu, mình chi chít vết chém. Con gấu đến trước mặt ban giám khảo khóc lóc ỏm tỏi. Nó nói: "Mấy anh, tha cho em, đừng bắt em, em là con thỏ, em là con thỏ"!
10. Hết entry rồi. Tại sao entry này tên là nỗi lòng Trương Chi. Tui cũng không biết nữa. Đôi khi mình đâu biết mình làm gì phải không nè, hehe
Trần Minh

1. Thói quen gì mà kì. Cứ đang bận rộn là lại lăn qua viết blog.

2. Sau hai ngày cuối tuần uốn éo học bài, 6h rưỡi sáng nay anh dũng ngồi làm kiểm tra và đã qua trót lọt môn statistical technique.

3. Uống được 36/40 số thuốc thì bắt đầu bị…tác dụng phụ. Không biết tác dụng chính thì khi nào.

4. Cuối tuần coi phim: Wolfman, Remember me và Dear John. Phim nào cũng dở.

5. Đang ngồi ở quán café làm việc.

6. Thèm múa tay da diết nhưng vẫn không phải lúc. Trên đời này cay đắng nhất là cái gì đến không đúng thời điểm.

7. Bài thảo luận đầu tiên về việc sống chung với một người:
Gái chị: Không phải khen chứ T có năng lực đặc biệt
Gái em: Gì?
Gái chị: Ai ở gần T cũng lăn ra ngủ ngon lành, ngủ say sưa
Gái em: Chời, em biết chuyện đó rõ nhất nè, năng lực gì mà năng lực
Gái chị: Chớ sao?
Gái em: Tại ở gần T chán quá =))
Gái chị: Hả???
Gái em: Chả làm gì được, đụng vô là bà đẩy ra, gác cái chân là bà hất ra, để cái tay là bà quăng ra, xích lại gần là bà thủ thế. Chán quá thì chỉ có ngủ thôi chứ sao!
Gái chị: …

8. Hôm bữa ăn tiramisu của LoveBread với Givral, dở tàn nhẫn! Buồn tiếp.

9. Thật ra là đầu giờ chiều phải xong 2 trang đầy đặc chữ này…

9bis. Sáng nay đang viết một bài tựa rất chi dễ thương là “Nhóc tím” mà chưa viết xong đã bị cái mail phang tím mặt mày, khuyến mãi thêm cái tin nhắn nhắc nhở cho tím toàn thân luôn (!)

Sunday, June 13, 2010

Nhỏ vẫn thường lạc hướng dù đang đi trên con đường quen thuộc và phải chạy một đoạn dài ngược lại chỉ để trở lại điểm xuất phát. Nhỏ luôn mất quá nhiều thời gian để bắt đầu lại.

Quá khứ chưa bao giờ là xa xôi khi nó thức dậy.

Thời gian lại là thứ gì đó rất tráo trở. Nó lừa gạt nhỏ bằng những con số và đơn vị đo đếm. Rồi chợt tan chảy như cát trong tay. Nhỏ không nên nắm chặt mà phải buông tay thôi.

Quá khứ xa xôi vốn không cần sự hồi đáp.


Viết cho hôm nay: Chỉ nhớ thôi, đừng nói!

Friday, June 11, 2010

Tối nay vì coi đá banh mà gái thức quá 11 giờ đêm.

Mới đó mà thói quen xấu đã hiện hồn về không muốn ngủ. Hoặc là tại bài nhạc đang nghe tha thiết quá đi.



“If you hear a voice, in the middle of the night, saying it'll be all right, it will be me.
If you feel a hand, guiding you along, when the path seems wrong, it will be me.
There is no mountain that I can't climb, for you I'd swim through the rivers of time, as you go your way, and I go mine, a light will shine, and It will be me.
If there is a key that goes to your heart, a special part, it will be me.
If you need a friend, call out to the wind, to hold you again, it will be me.
Oh, how the world seems so unfair, creating a love that cannot be shared, as you go your way, and I go mine, a light will shine, and it will be me.
I see ever after. There's a place for two, in your tears and laughter. I'll be there for you.
In the sun and the moon, in the land and the sea, look all around you, it will be mine.
There is no mountain that I can't climb, for you I'd swim through the rivers of time, as you go your way, and I go mine, a light will shine, and It will be me.
It will be me… it will be me.”


Tiếng guitar của hắn vẫn rõ từng nốt. Giọng hắn vẫn trầm buồn như ba năm trước…

Có những thứ tưởng đã chết yên lâu rồi. Ai ngờ nó chỉ vờ ngủ say.

Thursday, June 10, 2010

Điều lạ nhất về thói quen đọc sách là gái ít khi đọc sách phiêu lưu mạo hiểm. Trong trí nhớ tồi tàn của gái chỉ còn Ở xứ cỏ rậm (giả tưởng), Into thin air (bản tiếng Việt là Tan biến, chuyện có thiệt) và bây giờ là Hải trình Kon-Tiki (cũng chuyện thiệt).

Thế mà hay. Có xứ cỏ rậm, có đỉnh núi cao nhất, và có biển cả mênh mông.

Gái thích Kon-Tiki. Vì một lý do đơn giản nhất là nó đẹp và kết thúc có hậu. Không bi đát, không mất mát, không thương tâm, không quằn quại.

Gái học được một lượng kiến thức khổng lồ mà chắc chắn chỉ nhớ được 1/10 trong đó. Vậy mà tối qua đi ăn sushi gái đã làm mọi người một phen sửng sốt sững sờ. Đó là vì cái món nhóm đang ăn mà trong thực đơn ghi là flying fish. Các anh uyên bác bảo đó là cá chim. Nhưng thực tế thì cá chim đâu có bay. Gái nói chắc nó là cá chuồn. Kết quả nó thật là con cá chuồn.



Nói thật lòng thì giọng kể của Thor không được hấp dẫn lắm với gái, mặc dù vẫn có nhiều đoạn dí dỏm đến bật cười. Cái chính là bản thân cốt truyện quá hấp dẫn nên từ chương 3 trở đi thì khó mà dứt mắt ra được. Hay đến mức mà dù có đoán được kết thúc vẫn đọc say mê thích thú. Câu chuyện về những sinh vật biển sống động như Discovery Channel với Animal Planet. Cả thời gian ngắn ngủi trên đảo Tuamotu với 187 con người trên ấy cũng gây ấn tượng mạnh mẽ, đôi lúc còn cảm động một cách kì lạ.

p/s: Gái chợt phì cười khi nghĩ về lần đi chấm trên biển Tuy Phong =))
Cám ơn đời một sáng sớm thức dậy, lại có thêm một ngày phải lo toan...

1. Vậy mà hình như vẫn chưa đủ đô. Bằng chứng là gái vẫn nhàn nhã ngồi đây vừa viết blog vừa nghe Linkin Park. Bên cửa sổ kia hộp mail vẫn đỏ lòm lòm đầy màn hình những thư chưa đọc. Bởi mới nói làm cho công ty đa quốc gia vui lắm. Nó có mặt trên 93 quốc gia lận, nhưng mà sếp tui thì chỉ phụ trách có 9 chỗ thôi. Montreal, Bulgaria, Chile, Prague, Blythewood, Asturias, Vilnius, Vietnam và thằng Tàu. Trong đó thì anh Montreal quá xịn, lúc nào cũng tự chạy ro ro chẳng gặp vấn đề gì. Thằng Tàu thì mới teng hồi năm ngoái nên bản báo cáo của ẻm đỏ lét từ trên xuống dưới (có chấm thêm vàng vàng nữa), cho nên ẻm được xử riêng không hà. Vietnam thì có nhiêu chứng chỉ săn hết sạch rồi, thành ra tui không có làm gì dính dáng đến Vietnam hết. Tóm gọn lại thì tui chơi với 6 anh thôi. Nhưng tui đang nói lạc đề rồi. Tui định nói là vì ở tùm lum múi giờ khác nhau, cho nên nếu không tìm được giờ họp mà gửi mail thảo luận là loạn lên hết. 2-3 anh này nói qua lại gần chục mail rồi đi ngủ. Đến khi 2-3 anh kia dậy nhào vô góp ý thì kéo câu chuyện quay về điểm xuất phát. Sếp tui thì cứ bay vòng vòng khắp nơi, tui phải chờ tới chiều mai sếp mới nhảy samba xong và họp với tui. Tui nghi là sắp tới tui sẽ chơi với người tình Brazil nữa là 7 anh. Ngầu.

2. Hôm qua tui làm bài kiểm tra đầu vào môn statistical techniques và chỉ đạt 78%. Rớt nên phải về đọc tài liệu lại. Môn gì mà số đóng vai chính, hình đóng vai phụ, chữ đóng vai quần chúng. Oải.

3. Dạo này cơ thể phải hấp thụ một lượng thuốc tây quá lớn. Mệt.

4. Sinh nhật năm nay bận rộn quá, quên chưa mua thuốc sổ giun định kỳ. Lãng.

5. Bỏ mặc chuyện nước non xã tắc, chuyện nhà cũng không bao giờ xong. Nản.

6. Muốn chơi papercraft mà phải thôi. Cảm hứng tới chẳng đúng lúc. Chán.



7. Đang cố làm quen với ý nghĩ sẽ sống chung với một người mà người đó không phải con em gái mình. Choáng.

8. Lại thèm tiramisu. Buồn.

9. Thật ra là đang viết thiệp cưới. Mỏi.

Wednesday, June 9, 2010

Ả chỉ có một chấm (nghi ngờ là) não bé xíu. Sáng nay ả dùng tất cả chỗ ấy (nếu có) để giặt đồ.

Giặt luôn áo luôn quần, luôn nón luôn vớ, luôn găng luôn giày. Nỗi buồn không phải áo quần. Ả cũng đem giặt luôn.

Giặt đồ là một hành động rất tàn bạo, ả nghĩ. Đem hết mùi của những ngày đã qua trộn vào một chỗ đầy nước, rồi rắc lên đó thứ bột có kèm chất tẩy, dày vò nhàu nhò cho đến khi rũ rượi. Sẽ chẳng còn gì để lại, ngoại trừ hương thơm đã được tivi quảng cáo.

Nhưng ả vẫn cứ giặt hết. Ngâm một hồi rồi nhồi. Nhồi một hồi rồi vò. Vò một hồi rồi vắt. Vắt một hồi rồi lại nhồi. Nhồi một hồi lại vò. Vò một hồi rồi chà. Chà một hồi rồi thì mệt.

Dưới hai bàn tay ả, tất cả đã ướt sũng và nhăn nhúm. Người ta chẳng thể nào chỉ tẩy đi vết bẩn mà không làm tổn thương đến chính vật chủ. Càng muốn xóa sạch thì càng phải dùng thuốc tẩy mạnh, càng dùng thuốc tẩy mạnh thì mẩu vải càng tơi tả, mất màu và mục rách. Hoặc đeo găng tay, hoặc bị lột da đến đỏ tấy.

Nhồi vò chà vắt mãi cũng phải thôi. Rồi thì ả tọng cả đống rúm ró đó vào thau và bưng lên sân thượng. Ả đứng nhìn những cái móc đủ màu sắc máng lủng lẳng trên mấy sợi dây cũ kỹ đã trũng xuống. Ả vẫn thích việc chọn từng cái móc cho mỗi thứ đem phơi, mặc dù cuối cùng cũng treo lên cùng một sợi dây.

Ả xách từng thứ lên và giũ mạnh. Nước văng cả lên tóc ả. Nhưng ả vừa treo cái đầu tiên lên thì trời thả nước xuống. Ả nhìn lên những đám mây rồi lôi đống đồ vào hiên. Đứng ngắm mưa vào một sáng tháng sáu sẽ được mùi hơi đất rất nồng, ả biết.

Ả thích phơi đồ. Phơi đồ là một hành động đầy hy vọng, ả nghĩ mãi không ra tính từ nào khác. Mọi thứ sẽ bớt sũng nước và trở lại như cũ khi đã khô. Để mặc cho mặt trời và gió lo liệu, người ta chỉ cần canh chừng những cơn mưa. Cũng có khi nắng quá làm khô quéo mọi thứ, hoặc ít nắng quá thì để lại mùi ẩm nước.

Ả thích ủi đồ nhất. Ả sẽ chăm chút từng nếp nhăn để không còn nhận ra dấu vết của sự dày vò. Hơi nóng cũng sẽ làm bay bớt mùi xà bông và nước xả. Những thứ này được chế ra để tạo hương thơm nhưng thật ra nó làm mất đi một số thứ riêng biệt của mỗi người.

Đám mây đã bay đi và ả phải dừng suy nghĩ. Ả đứng phơi đồ trong cái đầm ngủ màu vỏ chanh. Gió mát lạnh lùa vào tóc. Buổi sáng yên tĩnh đến mủi lòng…

Trời trong. Rồi nắng sẽ lên. Phơi cho khô.
*
Hắn ngồi đó, ghim mắt vào những tờ giấy chi chít chữ và hình vẽ rối nhằng. Ngoài này gió thoảng mùi muối biển, hoặc là cái áo của hắn đang treo trước hiên còn chưa khô…
Có lẽ mười năm, có lẽ hơn. Mà hắn chưa từng thay đổi. Ánh mắt không thay đổi, bàn tay không thay đổi. Tất cả, vẫn không thay đổi đến đau lòng.
*
Hắn đứng đó, đàn đoạn nhạc buồn không hồi kết. Chỗ này gió lẫn mùi trà xanh, khéo nhắc yêu thương xưa với những hứa hẹn nay đã là vô nghĩa…
Không thể xa hơn, cũng không cách nào gần hơn. Cả một nỗ lực để kéo lại gần cũng không kịp. Cả một nỗ lực để đẩy ra xa cũng vô phương.
*
Một quãng đời đã đi qua, để rồi cả hai phải gạt bỏ rất nhiều quy tắc mới có thể ở cùng nhau. Mà. Chỉ để ngồi cạnh nhau, kể nhau nghe về những người khác. Chỉ để nấu cho nhau bữa ăn, khóc cười vì mọi điều khác, trừ chính chuyện hai đứa.
Vì hiểu nhau rồi mà lời không cất thành tiếng.
*
Hắn có ở lại,
Sống với nhau một ngày cũng hạnh phúc, một tuần cũng hạnh phúc. Nhưng không thể sống bên nhau một đời thì có hạnh phúc được không?
*
Hắn lại ra đi,
Không có bắt đầu thì biết phải kết thúc ở chỗ nào?

Tuesday, June 8, 2010

Khi chúng mình gặp lại, có thể em sẽ khác hôm nay

Nhớ ngày nào, chuồn chuồn nhảy, biển ấm. Bàn chân trần đi trên cát êm. Những bình yên đến chạm vào vai ru em trong ánh ngày rực rỡ…

Anh của em, những ngày không gặp mặt, có buồn không? Tóc có bạc? Chân mày có mờ? Khuôn mặt có hao gầy?

Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay, môi em nhớ những cái hôn rất vội. Ngõ vắng xa, dã quỳ đã thôi vàng, lối cỏ xanh hôm chúng mình đi đã xơ xác nhớ một người đi vắng…

Khi chúng mình gặp lại, có thể em sẽ khác hôm nay

Nhớ lần đầu em ôm lấy cánh tay trần, đã không muốn buông ra nữa… Nụ hôn nhẹ lẽ ra không nên thơm đến thế, để ta quay một vòng choáng váng …

Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng. Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn, như gió xô, như thể… em đã ngàn kiếp đợi chờ anh …

Anh của em, mãi kiếm tìm điều gì?

Đời anh rộng quá, bàn tay em nhỏ bé. Nhưng chỉ cần anh dừng bước lang thang, về với em. Căn nhà em ngỏ cửa, chờ anh, dù ngày dài hay ngắn…

Giá em có thể yêu anh, không do dự
Giá anh có thể yêu em, như đã đến giây phút cuối cùng, như đã đến giờ tận thế, như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, như dòng sông sẽ cạn muôn đời, lối đi chung của hai đứa sẽ biến mất…

Ngày mai khi chúng mình gặp lại, có thể em đã khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai, như chiếc lá một ngày phải tàn úa…


(ngày tháng sáu)

[Phỏng theo một bài thơ nào đó không còn nhớ rõ]

Friday, June 4, 2010

Cuộc sống của tui rất đáng tận hưởng.

Sáng tui dậy sớm đi tập thể dục. Sau đó thong thả làm việc. Thường thì tui có họp vào các buổi chiều. Thỉnh thoảng tui có lớp dạy, mỗi lớp ba tiếng đồng hồ, mỗi tháng từ một đến năm lớp. Trong giờ làm việc mà rảnh thì tui lết lên thư viện online của công ty lôi sách về hoặc đăng ký học, buồn buồn còn tham gia cả mấy lớp đao to búa lớn, nghe lào rào chứ chả hiểu gì mấy.

Tui đi nhà sách mỗi tuần một lần, có hội sách thì đi hội sách (hội chợ thì tui không đi). Ngoài ra thì còn đi ăn, đi uống nước chanh (người ta hay gọi là đi uống cà-phê), đi phá mồi (thật ra cũng là đi uống nước chanh), đi xem phim, đi bowling, đi karaoke, đi nghe nhạc, đi coi kịch, thi thoảng còn đi xem múa.

Không đi đâu thì tui ở nhà đọc sách, coi phim, nghe nhạc, đan móc may vá múa tay các kiểu. Hoặc online đọc những thứ liên quan tới mấy cái đó.

Lâu lâu lại ghé thăm tụi nhỏ, chỗ này chỗ kia. Rồi lại lon ton đi xin tiền gạo tiền sữa tiền nâng nền tiền sửa toa-lét.

Vài cái cuối tuần tui lại đi đây đó chơi…

Đôi khi thấy cuộc sống đẹp như không còn chỗ để thay đổi.
Đôi khi thấy mình thật có lý khi thích cuộc sống độc thân.

Thật ra thì năm chục ngày nữa là tui lấy chồng.

Hình: Người tận hưởng cuộc sống với tui 30 năm nay...


(Hình chụp cách đây ít nhất là 5 năm rồi)

Wednesday, June 2, 2010

Người ta vẫn nói về mối tình đầu như một điều đẹp nhất trong đời họ. Mặc kệ sự thật là nó thường không bao giờ kết thúc có hậu.

Chuyện kết thúc có hậu là một khái niệm tương đối. Nhiều khi sự chia lìa lại là hay. Căn bản là không ai dám chắc nó vui hơn hay buồn hơn.

Tình cuối thì không đẹp bằng nhưng lại thường có hậu.

Kết thúc có hậu vẫn là khái niệm tương đối. Không chắc là nó vui hơn nhưng người ta thường sẽ có con với nhau. Như vậy là có hậu.



Thật ra tôi không định nói về tình đầu hay tình cuối.
Tình, lại là một khái niệm hết sức mơ hồ.
Tôi định nói về một số thứ không phải là tình gì cả nhưng nếu không gọi nó là tình thì lại chẳng biết gọi nó là gì khác.

Đợi khi nào có nhiều não hơn, tôi sẽ viết tiếp.

Tái bút: Bài viết không phải lạc đề mà là cái tựa đề lạc với nội dung.
Một sinh nhật rất đáng nhớ.
Ghi lại làm kỉ niệm.

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.