blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Sunday, August 29, 2010

Hồi tối gái đi mua sách. Lúc cầm tới cuốn thứ năm thì gái hơi chùn tay…
- Chỉ nhịn hai cái tiramisu là bằng chứ gì.
- Hai cái chứ mấy.
- Nhịn thì nhịn.
- Sợ gì.
- Mua.
Xe bon bon trên đường và lòng gái thì mát mẻ vô cùng.
- Tối nay về tha hồ mà đọc.
- Tiện đường mua cái tiramisu luôn chứ nhỉ.
- Chắc tối nay đọc khuya, thôi mua luôn hai cái!

Friday, August 13, 2010

Thứ năm ngày 12 tháng 8...

Giấc mơ tối qua có phần kì lạ. Kì lạ hơn những giấc mơ kì lạ nhiều ngày qua.

Những giấc mơ lâu nay vốn minh bạch về cảm xúc, trong khi các chi tiết thường mờ nhạt và lẫn lộn.
Giấc mơ những ngày này khác những ngày trước nhưng lại giông giống nhau:
- Không có nút thắt, không có cao trào.
- Thức giấc không vì một âm thanh hay hành động gì.
- Chỉ có sự việc, không có cảm xúc.
- Cảm giác trong giấc mơ là hoàn toàn trống rỗng.
- Cảm giác về giấc mơ lại rất rõ ràng.
- Khi thức dậy nhớ từng chi tiết: từ cái nghiêng đầu đến mỗi ánh nhìn, từ cái vành nón đến nếp nhăn trên áo.
- Cảm giác thì vẫn cứ mơ hồ, chả biết trong mơ mình nghĩ gì hay cảm thấy gì.

Tuy nhiên, những giấc mơ lại cứ đúng như mong muốn trong lòng mình. Cứ như mình muốn gì thì mơ được nấy.


[Hình: Hakin]

Thứ sáu ngày 13 tháng 8...

Dạo này mình đáng sợ đến mức có thể điều khiển giấc mơ theo ý muốn. Sau nhiều ngày liên tiếp mơ thấy những điều mình muốn, sáng sớm hôm nay thêm một minh chứng hùng hồn.

Số là thiên hạ đồn ầm sẽ có mưa sao băng. Mình đã từng thức canh mưa sao băng 2 lần và đều thất bại nên dù lu bu đến 1h30 rồi vẫn không định thức thêm nửa tiếng nữa để xem sao băng. Đó giờ mình chỉ tưởng tượng đến cảnh sao băng xẹt xuống, mình ước cái xoẹt rồi đi ngủ. Nhưng nghĩ vậy thôi chứ cũng chẳng cần, mình vẫn đi ngủ.

Mình ngồi ngoài ban công, nhìn lên trời. Vài ngôi sao lấp lánh. Một ánh chớp lên và xẹt qua. Mình ước ngay như thể đã chuẩn bị sẵn từ chục năm trước. Sau đó thêm một sao nữa băng chéo tầm nhìn. Mình lại ước, cùng một điều ước ấy…

Mình đã ngồi đó nhìn rất nhiều ngôi sao xẹt xuống sau đó. Cảnh tượng đó thiệt đẹp lung linh. Và mình cứ thế chỉ nhìn ngắm và không ước thêm lần nào nữa hay ước thêm điều gì nữa. Mình không tham lam nhiều ước mơ, mình chỉ ước mơ một điều tham lam thôi.

Sáng dậy thấy bà con lại cay cú chẳng thấy sao băng gì ráo. Mình cười thầm. Mình có hai ngôi sao của mình rồi.

Thứ sáu ngày mười ba luôn là ngày may mắn vì một lẽ đơn giản: có phải thứ sáu nào cũng nhằm ngày mười ba được đâu, lâu lâu mới có một ngày, phải tận hưởng.

Monday, August 9, 2010

Vứt vào sọt rác cái bài buồn thê lương với mưa đêm, gió lạnh và biển tím tái. Gút lại còn hai điều:

1. Tóc dài dễ rối. Khi tay rít nước biển thì càng không sao gỡ tóc được.

2. Sự liều lĩnh luôn là tổng của hai phần bằng nhau gan dạ và ngu ngốc.

Ghi lại để nhắc bản thân nhớ.

Thursday, August 5, 2010

Hai hôm nay không một giọt mưa chạm đất. Nắm bàn tay lại mà ngón tay như trượt khỏi da. Mọi thứ khô khốc đến kì lạ. Muốn chạy một hơi chục cây số chỉ để bàn tay có mồ hôi. Nhưng chẳng biết vì lười hay vì sợ hãi những thứ liên quan mà cứ ngồi mãi một chỗ.

Giấc mơ đêm qua thiệt là đẹp. Vẫn là giấc mơ bay lượn quen thuộc từ nhỏ. Nhưng lần này cảnh rất đẹp. Thấy mình cùng vài người bạn thân đi đến một nơi vàng nâu màu thu. Ánh sáng dịu dàng và mát rượi. Xung quanh là cây với lá, bọc lấy một cái hồ rộng lớn, một căn nhà gỗ không phải nằm giữa hồ. Nó nằm đâu đó lệch sang trái hoặc sang phải, nhích lên trên hoặc xuống dưới.

Mình nằm lì trong đó trốn tránh nước hồ trong vắt vì lí do gì không hiểu. Rồi chợt vùng dậy phóng qua cửa sổ. Mình bay lơ lửng trên mặt hồ. Chân đạp chân, chéo hai tay, cởi áo ngoài. Bên trong vẫn là cái áo thể thao ngắn màu tím yêu thích. Cứ thế bay lên cao rồi chúi người xuống nước, bơi vài nhịp rồi lại phóng lên cao. Gió thơm mùi kí ức. Cái áo trên tay biến thành cái đầm voan mỏng khi nào chẳng biết. Tung áo lên và giữ yên người đến khi vừa vặn trong áo.

Người bay, tóc bay, áo bay…

Gió bay, màu bay, hương bay…

Tuyệt nhiên không nhớ được cảm giác lúc đó.

Có lẽ cũng đã bay mất rồi.
 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.