blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Thursday, October 14, 2010

Sáng sớm thức dậy, mơ màng mở mail, nguyên cục tiền rớt ngay vào đầu.

Thế là hí hửng quá độ cắm đầu làm nửa tiếng đã xong cái report. Mà tập trung quá mức đến nỗi ngước mặt lên thấy xung quanh lung linh rung rinh.

Không hề chi. Vẫn phăm phăm ra khiêng cái lò nướng từ trên cao xuống để làm món cá nướng giấy bạc. Mà bưng ngược nên phụ tùng trong lò rớt ra loảng xoảng.

Không hề chi. Rớt thì lụm, xong thì ướp cá nhét vào lò, nhấn nhấn vài phát. Xong hết trơn, hậu quả là bây giờ lại rảnh.

Không hề chi. Rảnh thì lăn qua viết phục vụ bản thân và hành hạ kẻ qua người lại. Có điều là nói dài dòng quá nên đến phần chính này thì lại quên mất tính viết gì.

Không hề chi. Quên cái này thì bày cái khác. Thông báo với các tình yêu là đầu tháng 11 đi Quảng Bình (cuối tuần đầu tiên) và giữa tháng 12 thì đi Kontum (cuối tuần thứ hai). Ai đang yêu đời tràn trề sức sống thì nhào vô đây. Ai đang buồn tình chán đời muốn tự hành hạ bản thân thì lết vô đây. Ai không vui không buồn không biết làm gì thì cũng lại đây bên tui luôn.


Không hề chi. U đầu. Chạm mạch. Nó thế!

p/s: Thân chủ bị u đầu nhưng thông báo thì nghiêm túc. Hình minh họa mang tính...minh họa. Đề nghị những ai có ý định tham gia chuẩn bị tinh thần cười loạn trong thiếu thốn như thế nhá. Ai có nhu cầu xin liên hệ để được tư vấn.

Wednesday, October 13, 2010

Hôm nay vô tình đọc được một câu mà ngày xưa mình thích “We make a living by what we get, we make a life by what we give”. Nhớ những năm mười bảy mười tám, mình say mê sưu tầm các câu nói, các lời trích dẫn. Đi mua cuốn sổ xinh đẹp để viết vào. Viết một hồi nhiều đến nỗi phải mua cuốn sổ khác. Rồi thì chép lại có phân loại. Rồi dần dần viết riêng thành nhiều cuốn.

Cuốn các câu nói yêu thích. Cuốn các câu từ sách truyện. Cuốn các câu trong truyện tranh. Cuốn các câu nói trong phim (cuốn này viết được có vài trang quèn, do phim nhanh quá, lúc coi thấy thích mà coi xong thì quên mất tiêu).

Mỗi thời điểm khác nhau mình lại có câu mình thích nhất khác nhau.

Có thời thì là “For everything you have missed, you have gained something else; and for everything you gain, you lose something”.

Thời khác thì là “It’s ok, so please don’t cry”.

Thời khác nữa thì là “L'essentiel est invisible pour les yeux.” (What is essential is invisible to the eyes)

Hồi bắt đầu đi làm thì “By failing to prepare, you are preparing to fail”

Một thời gian dài là “Not by what you see but by what you feel”.

Mình biết chắc chắn là còn nhiều câu hay ho lắm. Vấn đề là mình đã quên mất rồi. Mà những cuốn đó thì hoặc đã tặng hoặc đã ở phương trời nào mình không nhớ.

Đời tàn nhẫn vậy đó. Mấy cuốn sổ để lạc mất đâu còn không nhớ, đừng nói chi đến vô số câu ghi trong đó…

Thiệt buồn ơi là sầu.

Monday, October 11, 2010

Sáng nay có lẽ thu đã về. Chứ sao mà không khí dịu dàng đến thế…

Khi trời bắt đầu khẽ mưa là mình lại lăn qua viết. Không quá vui, cũng không quá buồn, không có gì bất mãn cũng không việc gì phải la ầm lên hạnh phúc. Cảm giác này thật ra lại rất dễ chịu. Cảm giác đang sống. Sống một cuộc đời đáng sống.

Mình đúng là bị mắc bệnh đòi hỏi trầm kha. Vừa đi xong chuyến hướng nghiệp ở Bến Tre là ngồi trên xe cứ tự hỏi thật mình chỉ làm được đến thế thôi sao. Đâu chỉ là chuyện học ngành nào, làm nghề gì. Mà còn là chuyện định hướng làm sao, suy nghĩ thế nào. Rồi tụi học sinh hỏi kinh nghiệm thi môn Văn, mình nói huyên thuyên. Tụi nó lại hỏi học Anh Văn làm sao, mình lại nói không ngừng. Chợt nhận ra có những thứ rất nhỏ như cách học phần cloze test mà mình “phát minh” ra lại hữu ích hơn nhiều nếu truyền đạt lại cho những thế hệ sau. Chưa biết cách của mình hiệu quả đến đâu nhưng ánh mắt long lanh của tụi nó như nói là “vậy em không sợ phần cloze test này nữa”. Mỗi việc khiến tâm lý tụi nhỏ vững vàng hơn chắc chắn đã giúp tụi nó học tốt hơn rồi. Mình tin là vậy.

…Chiều mưa hôm qua, sau buổi giao lưu nói chuyện trực tiếp, khi mình đứng tần ngần trên hành lang không biết vượt qua vũng nước thế nào, thì…
(học sinh nữ) chị ơi, hay chị nhảy từ phía này nè…
(học sinh nam) hay em cõng chị qua cho (nó cười nham nhở nhưng ánh mắt rất thật lòng)
(học sinh nữ khác) em lấy xe đạp ra chị ngồi lên ha…
Là kỉ niệm nhỏ nhưng mình chắc chắn sẽ không bao giờ quên.

(Bonus kết thúc của câu chuyện vượt vũng nước: Mình cười xòa kêu tụi nó về đi. Cùng lắm mình bỏ giày ra đi chân không là khỏi sợ ướt. Rốt cuộc mình lại nhận được sự giúp đỡ của một anh tốt bụng trong đoàn.)

Hãy nhớ, khi mình đối với người khác bằng tấm lòng thì điều mình nhận được luôn luôn nhiều hơn những gì mình có thể tưởng tượng.


Sắp tới phụ trách English Speaking hằng tháng cho trường Đại học Công Nghệ Thông Tin (chương trình do công ty mình hỗ trợ các trường đại học). Dạo này có duyên với học sinh sinh viên ghê ta…

Thôi, quay về với các tình yêu đang tru tréo trên email.

Tối mai làm phát sữa mùa thu cho mấy đứa nhỏ nữa nào :D
 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.