blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Friday, December 31, 2010

Mỗi năm qua đi, tui lại thấy những ngày phía trước ngắn lại và những ngày đã qua dài ra. Có lẽ bởi vì một năm của tui luôn có vẻ dài rất dài, khi mà tui có thể làm được nhiều rất nhiều việc. Tui có thể sẽ chỉ sống năm chục năm, nhưng dù lúc này chỉ mới nửa đoạn đường, tui vẫn thấy tui đã sống rất thọ. Và sống rất xứng đáng.

Năm nay là một năm đáng nhớ. Rất đáng nhớ.

Tháng 1: Lâu quá tui quên mất tiêu, hình như tháng này chủ yếu là làm việc chăm chỉ. Tháng này đánh dấu sự trở lại với nghiệp đứng lớp của tui. Tui đọc lại thấy có cái note "Cuối tuần dịu dàng", trong đó có câu "nếu làm một đồ vật, tui sẽ làm bút chì. Không đẹp nhưng tạo nên những thứ đẹp". Rốt cuộc thì bây giờ tui không phải bút chì, mà lại là que củi. :(

Tháng 2: Tết nè. Tui đi Bangkok với em Dương. Rồi lại đi Cambodia với người tình cao to đen thơm. Đi có hai nước thôi là cũng hết cả tháng rồi.

Tháng 3: Tui đi chụp album cưới thứ ba ở Mỹ Tho, củng cố và nhấn mạnh thêm thương hiệu “gái quê” của tui. Mà rốt cuộc thì cuối năm tui lại biến thành "gái núi".

Tháng 4: Sau khi chinh phục Fansipan 3143m hồi năm trước, tui tiếp tục leo Kinabalu 4095,2 mét và khiêng về 2 tờ giấy chứng nhận (Fansipan nhà mình thì không có cái màn cấp giấy chứng nhận này). Tiện đường lại đi chơi Malaysia với em Dương. Kỉ niệm 30 năm hạnh phúc bên nhau của tụi tui.

Tháng 5: Đầu tháng biểu diễn tiết mục té xe đạp...với em Dương. Cuối tháng bù lại được ăn sinh nhật với sư phụ. Mà với tôi, chỉ mỗi việc này thôi cũng có thể làm cho cả năm trở nên đáng nhớ.

Tháng 6: Lại đi rừng, lại leo núi. Hết sức vất vả chinh phục chấm Quảng Bình… Và thất bại. Đi Nha Trang với mẹ ruột và mẹ đỡ đầu. Trải qua những ngày mắc phải hội chứng bồi hồi trước đám cưới.

Tháng 7: Chụp album cưới thứ tư dưới bàn tay của studio. Lễ gia tiên – Lễ nhà thờ - Đãi tiệc cưới. Cười thì cười đến cứng miệng, mà ám ảnh thì cũng ám ảnh đến nỗi một tuần sau vẫn còn nằm mơ thấy mình bị trễ giờ đám cưới.

Tháng 8: Đi Madagui với mấy đứa em, lăn lộn với đủ các thể loại bắn súng vượt thác… Dọn sang nhà mới. Đi company trip với công ty ở Hàm Thuận Nam.

Tháng 9: Tham gia chương trình Trung Thu ở Cần Giờ với nhóm Bàn Tay Ấm. Thành lập Quỹ Sữa.

Tháng 10: Tham gia chuyến hướng nghiệp Bến Tre. Honeymoon ở Nga Mi – Cửu Trại Câu – Hoàng Long – Melaka.

Tháng 11: Làm chương trình cứu trợ Quảng Bình.

Tháng 12: Nhảy dù. Làm chương trình Ngọc Linh.


Nhìn lại tui phát hiện ra một loạt các chuyến đi chưa được kể: Bangkok, Cambodia, Malaysia, Brunei và Trung Quốc. Cả chuyện đi chấm Quảng Bình đầy gian nan vất vả nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Rồi còn chuyện làm đám cưới với màn hát hò trên sân khấu và bí quyết chạy lon ton đến cuối tiệc mà vẫn không mệt. Tui mà viết ra chắc cũng phải thành nguyên seri dài tập.

Còn cả một sinh nhật đáng nhớ nhất với sư phụ.

Và đặc biệt là chuyện nhảy xuống từ trực thăng ở độ cao 1000m, rơi tự do 3 giây, bung dù, bay lơ lửng và tiếp đất.

Chuyện học hành thì năm nay tui chẳng làm được gì khác ngoài việc đầu năm lấy bằng Toeic ở mức Advanced rồi bỏ lơ luôn đến giờ. Bây giờ đi thi lại chắc chắn rớt bẹp.

Cuốn sách tâm đắc nhất trong năm nay là “Hoa trên mộ Algernon”. Nhắc tới lại nhớ là năm nay chưa viết bài Điểm sách như mọi năm. Và cũng kịp nhận ra là đã bỏ bê việc đọc sách đến nỗi nhiều cuốn mua về đã đóng bụi trên kệ mà chưa một lần được mở ra.

Bộ phim yêu thích nhất năm nay là “How to train your dragon”. Phim bộ thì có Gumiho.

Vẫn là nguyên tắc được mất muôn đời. Rốt cuộc thì đến tận ngày cuối cùng của năm, tui đã không hề làm được gì cho sự nghiệp đan móc thêu thùa may vá.

Dĩ nhiên là còn rất nhiều chuyện không kể hết nổi như tiệc độc thân, làm MC cho 15-year-anniversary của công ty, chơi với em Trang và con Xù sau những năm xa cách, có thời gian vui vẻ với những người bạn thân, đi ăn tối với một chị bạn tui rất quý mà đã lâu không có dịp trò chuyện với nhau,...

Cuối cùng luôn là phần nhìn lại danh sách những việc muốn làm trước khi chết của mình. Vậy là tui đã làm được một phần ba. Chưa có năm nào tui lại làm được nhiều thế này. Một năm đi năm nước...ngoài và lê lết nước trong từ Bến Tre, Tây Ninh, Phan Thiết, Lâm Đồng, Nha Trang, Kontum, Quảng Bình... Kết hôn, nhảy dù, gặp lại sư phụ, chinh phục đỉnh Kinabalu và làm những chuyến đi đáng nhớ.


Viết và lưu lại để nhớ rằng mình vẫn còn nợ bản thân rất nhiều bài viết.
Sợ. Tui sợ là nếu không kịp viết ra, một ngày nào đó tui sẽ quên mất...

Thursday, December 23, 2010

...

Gái còn nhớ như in tiếng mọi người yehhh hạnh phúc khi phát xong 240 phần quà cho các em ở điểm Tu Kú và trường trung tâm xã. Mọi người, tất cả mọi người, đều là siu nhưn của lòng tui <3

Tối đó cả đoàn chia nhau tìm chốn ngủ. Người ké ở phòng giáo viên nam, kẻ ké ở phòng giáo viên nữ. Một đám chiếm giữ phòng y tế, hai đám khác trấn luôn hai phòng học còn lại của trường. Người nằm trên bàn, kẻ nằm dưới ghế. Người cưa gỗ, kẻ nghiến răng. Có cả người nửa đêm nằm mớ la lên “đưa cái đó qua đây” (chắc mơ đang xếp đồ để phát quà)…

Gái vẫn lơ mơ nghĩ về mấy đứa nhỏ phải leo núi về làng trong đêm tối. Lại mãi tính toán mót thêm phần quà cho mấy đứa mẫu giáo của cụm Lê Toan-Kon Tuông ngày hôm sau. Phần vì lạnh quá và đau họng nên không ngủ được. Đâu ngờ vì vậy mà biết là cũng có “một vài” bạn khác không ngủ.

Lạc đề rồi. Quay trở lại (hê hê).

Hậu quả là 5h rưỡi sáng mới gượng dậy nổi, trong khi dặn mọi người là 5h dậy đóng hàng. Gái lò mò quấn cái mền chạy ra thì thấy chị Thu, chị Khoa, chị Linh và các chị em đã tươm tất sẵn sàng, đang khởi động buổi sáng cho ấm người. Tinh thần của mọi người là gái không sao kiếm đủ từ để diễn tả.

Mà chắc chắn là chính nhờ tinh thần đó mới có thể qua được chặng đường phía trước…

Nhóm đứng trước nguy cơ không có người bản địa xuống xã khiêng hàng kịp. Lập tức gái và thầy Tuấn đổi sang phương án mượn xe máy của các thầy cô giáo thồ hàng đi bớt đoạn đường đầu, mặc dù sẽ rất xót xe khi phải đi đoạn đường xấu như thế. Vậy mà bốn chiếc xe máy, mỗi chiếc đi hai chuyến, vẫn cương quyết thồ hàng đến tận đoạn núi đá. Một tốp dân bản địa gồm 4 người lớn và 1 bé gái đã có mặt tại chỗ đá này để gùi hàng lên núi.

Phần còn lại các bạn nam chia nhau vác lên, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chờ thêm người xuống gùi đi tiếp. Theo tin tình báo thì có anh Kiên, Thanh, Thái, Tặng tham gia thồ hàng.

Phần người còn ở lại, gái hội ý với thầy Tuấn và cô Nở, rồi gái quyết định quay về lấy thêm quà cho mấy đứa nhỏ mầm non. Gái và tay lái lụa cuốc bộ về láng nghỉ lấy xe máy, chạy về phòng tập kết, mót hàng. Với sự trợ giúp của thầy Hải, 2 xe máy và 5 cục hàng lại tiến về phía núi đá. Rồi cũng bỏ lại xe. Ba anh em chia nhau vác hàng lên núi. Thầy Hải vác 1 bao tải áo quần và 1 thùng sữa. Gái một thùng xà bông và 1 thùng kẹo. Tay lái lụa buộc phải ôm 1 thùng quà…bị rách toạc.

Với tốc độ tiến ì ạch, và với tình cảnh thầy Hải phải rẽ sang làng khác có công việc, nhóm buộc phải thả hàng xuống cho người dân xuống khiêng lên. Gái và tay lái lụa chỉ còn tự vác thân lên núi.

Vậy mà… đường sao xa quá xa…dốc sao cao quá cao…

Hết con dốc này, ngẩng mặt lên lại thấy một con dốc khác. Đi mãi mà không bắt kịp được đoàn…

Phần người còn ở lại, gái hội ý với thầy Tuấn và cô Nở, rồi gái quyết định quay về lấy thêm quà cho mấy đứa nhỏ mầm non. Gái và tay lái lụa cuốc bộ về láng nghỉ lấy xe máy, chạy về phòng tập kết, mót hàng. Với sự trợ giúp của thầy Hải, 2 xe máy và 5 cục hàng lại tiến về phía núi đá. Rồi cũng bỏ lại xe. Ba anh em chia nhau vác hàng lên núi. Thầy Hải vác 1 bao tải áo quần và 1 thùng sữa. Gái một thùng xà bông và 1 thùng kẹo. Tay lái lụa buộc phải ôm 1 thùng quà…bị rách toạc.

Với tốc độ tiến ì ạch, và với tình cảnh thầy Hải phải rẽ sang làng khác có công việc, nhóm buộc phải thả hàng xuống cho người dân xuống khiêng lên. Gái và tay lái lụa chỉ còn tự vác thân lên núi.

Vậy mà… đường sao xa quá xa…dốc sao cao quá cao…

Hết con dốc này, ngẩng mặt lên lại thấy một con dốc khác. Đi mãi mà không bắt kịp được đoàn…

Lúc bắt kịp được đoàn và nhìn xuống đoạn đường đã qua, chợt nhớ lời bài hát…

“Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi…

Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai

Ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi,
Và chúng ta là người chiến thắng.
Dù ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta đi tới những đỉnh cao
Ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi,
Và chúng ta là người chiến thắng.
Đường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn…”


Tới nơi, mọi người được người dân mời ăn cơm lam, chấm muối mì gói, ngon thiệt là ngon. Mỗi người còn xin một cây để lát đem về. Dằn bụng xong thì bưng bàn ra chuẩn bị phát quà.

Lúc này gái mới nhìn xung quanh. Điểm trường chỉ có một lớp học cũ kỹ. Bục giảng thì bể vụn, bàn ghế thì xiêu vẹo. Tổng cộng chỉ có 5 cái bàn, các nhóm phụ trách phần quà chia nhau xài chung.

Ở đây là điểm trường của thầy Tuấn nên đích thân thầy đứng xếp hàng tụi nó. Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng ngay ngắn nhìn thương ơi là thương.

Với những em lớp 1, túi quà như dài hơn cả người em, nhìn dáng em đi lúc lắc lúc lắc biết là em quá nhỏ để phải khiêng nặng nhưng sao cứ muốn cho em nhiều nhiều hơn nữa…

Có một em lớp 4, người bé xíu như lớp 2, đứng khoanh tay từ trong hàng, đến khi tới lượt vẫn khoanh tay mãi, phải kêu em duỗi 2 tay ra, rồi dùng 2 tay cầm túi quà…

Đoàn hoàn thành 114 phần quà ở đây. Át cả nắng gió cao nguyên khắc nghiệt, những nụ cười lại lấp lánh niềm hạnh phúc...

Nhưng lại không còn thời gian để tổ chức trò chơi với các em như dự định. Mà buộc phải nhanh chóng tuột núi về. Tiếp tục cuộc đua với thời gian.

Tốp về đến trung tâm xã sớm đã cố gắng vớt vát phần giao lưu với giáo viên bằng một hiệp bóng chuyền ngắn ngủi. Đội bóng phía giáo viên có 2 nữ, còn đội phe ta toàn nam: Saga, Tặng, Thái, Luca và em Quang. Nhưng đội bạn vẫn là đội dẫn điểm cho đến lúc buộc phải dừng hiệp đấu.

Kết thúc chuyến đi là phần trao quà cho các giáo viên. Tiễn biệt trong nước mắt và tiếng cười.

Có những tình cảm đã trở thành yêu thương.
Có những điều chưa làm được trở thành mong ước.
Có những mong ước trở thành lời hứa.
Liệu những lời hứa có trở thành hiện thực…


Hẹn nhau lại lên Ngọc Linh, người có đi không?

Tuesday, December 21, 2010

Gái thích cách gọi “Giấc mơ Chapi” của Thanh hay cách gọi dễ thương “Đường đua tổng hợp nhiều thể loại xe và nhiều thể loại lê lết” của Hoàng Anh. Nhưng gái sẽ gọi đó là những ngày yêu thương kiên cường.

Gian nan có mặt ngay từ phút đầu tiên. Khi mà mọi người phải tất tả khiêng hàng nhét vào xe trong nỗi sợ công an tới hốt. Trò chơi đua với thời gian bắt đầu từ đấy.

Mười lăm tiếng trên xe (từ 6h chiều hôm trước đến 9h sáng hôm sau) từ Sài Gòn đến Daklei là đoạn đường êm ả nhất của chuyến đi. Khi mà mọi người được nằm, được ngủ, được đánh răng, và được ăn bún bò. Dĩ nhiên là được chia nhóm và phân công phần hàng hóa mình phụ trách.

Rồi gian nan kế tiếp ập đến. Khi mà phải chất hàng và người lên một xe tải chở gạch. Mất hơn cả tiếng đồng hồ để nhét hết hàng và nhồi hết người vào xe.

Đường đi xóc đến mức hàng rớt khỏi xe. Bể thùng sữa.

Đi được nửa đường thì lại phải chuyển hàng để thả gạch xuống. Phát hiện bể thêm một thùng sữa nữa. Thả gạch xuống rồi thì xếp hàng gọn gàng lại cho người leo lên đi tiếp.

Hạnh phúc chưa đầy năm phút thì...xịch. Có mùi khét bốc lên. Gái được gọi xuống xe hội ý với bác tài xe tải. Xe tuột côn. Buộc phải dùng xe tải nhỏ (chở xi-măng) đi 2 chuyến. Thế là lại chuyển hàng.

Chuyến 1: Áo quần, dép và hơn phân nửa số hàng đi trước. Đu trên núi hàng là Giang, Quang và Thanh. Thầy Tuấn chở gái bằng xe máy đi kèm theo. Ngồi đằng sau…lại ngủ gục. May mà thầy Tuấn chụp lại kịp. Hú hồn!

Chuyến 2: Mười lăm người cùng hàng hóa ôm nhau ân ái trên xe. Chi tiết chỉ có người trong cuộc mới biết =))

Luôn có rất nhiều tiếng cười. Nhưng cũng có cả nước mắt.

Nói về nhóm vào Ngọc Linh trước. Năm gái hai trai ôm đống hàng nhìn mấy đứa nhỏ từ 3h trưa đến 7h tối. Mà thật ra mấy đứa nó đã bắt đầu chờ từ hồi 2 giờ. Như ngồi trên trái sầu riêng, bảy người cứ đi ra đi vào, ngóng xa ngóng gần…

Tụi tui xếp đồ vào phòng tập kết hàng (một phòng học mượn của trường). Thấy tụi này sắp xếp hàng là bà con trật tự ngồi ngay ngắn chờ đợi. Chờ gần một tiếng chưa thấy phát là bắt đầu nhốn nháo. Tụi tui lại lôi đống hàng ra phân loại, lôi cái bao tải bên trái sang bên phải, lôi cái thùng bên phải sang bên trái. Bà con thấy hàng đang được xếp thì lại ngồi xuống chờ. Được thêm gần một tiếng nữa thì lại nhốn nháo. Tụi tui lôi hàng từ trong phòng ra ngoài hành lang. Bà con lại ngồi xuống. Được nửa tiếng thì lại xôn xao. Tụi tui lại lôi hàng từ hành lang xuống sân trường. Rồi khiêng bàn ghế ra. Rồi bày hàng lên. Rồi khiêng cái này qua bên trái, bê cái kia qua bên phải…

Trời tối dần, sương xuống nhanh. Lạnh. Rất lạnh.

Mỗi lần có ánh đèn xe là cả đám người lại ngóng cổ lên.

Những đứa nhỏ nhất bắt đầu khóc. Tụi nó ngồi bệt dưới đất, với bộ đồ mỏng tanh, đôi môi tím tái vì đói và lạnh…


“Xe. Xe tới rồi!”
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!” (gái nhảy cẫng lên sung sướng)
“Tuấn ơi, cho ổn định đi em, mình bắt đầu phát liền.”
“Đâu? Xe đâu?”
Báo động giả.
Tuấn an ủi gái “Coi như làm nháp đi chị, mình tập trước…”


Tiếng khóc của trẻ con nhiều hơn, to hơn. Chị Linh mắt đỏ hoe ứa nước, đến hỏi “Mình phát cái gì cho tụi nó ăn được không em? Hay phát mỗi đứa cái nón len đội lên cho đỡ lạnh…”

Gái lại đi ra chỗ đám nhỏ. Quay lưng lại thấy một bé đang run bần bật. Gái ẵm nó lên, ôm nó vào lòng, áp nó chặt vào cái áo len của mình, vậy mà xoa lưng mãi nó mới hết run. Gái thả nó xuống và ẵm lên một đứa khác… Tự nhủ lòng không phải lúc để ủy mị... mà mắt cứ nặng trịch…

Gái quyết định khui thùng kẹo. Nhờ các thầy cô giáo phát cho mỗi em 2 viên ăn tạm. Lôi luôn tất cả số mì gói dự định làm quà cám ơn ra, để phát kèm với sữa.

7h10’ xe cuối cùng cũng tới. Cả đoàn lao vào phát quà, đến cả nhìn mặt nhau cũng không có thời gian. Đó là hai tiếng đồng hồ mà mọi người chỉ biết cắm mặt vào hàng hóa mình phụ trách. Không biết có ai nhính được vài giây để nhớ tới cái đói, cái lạnh, cái mệt…

Nhưng những cái dáng bé xíu ôm túi quà ấy đã xua đi tất cả. Chúng tôi chợt trở thành những con người yếu đuối đầy mỏi mệt được những đôi mắt ấy sưởi ấm. Và bàn tay chúng tôi lại có thêm sức mạnh làm không ngừng…

Đêm lạnh. Trăng tròn. Những nụ cười đẹp lung linh.

(đang viết tiếp)
 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.