Hai hôm nay không một giọt mưa chạm đất. Nắm bàn tay lại mà ngón tay như trượt khỏi da. Mọi thứ khô khốc đến kì lạ. Muốn chạy một hơi chục cây số chỉ để bàn tay có mồ hôi. Nhưng chẳng biết vì lười hay vì sợ hãi những thứ liên quan mà cứ ngồi mãi một chỗ.
Giấc mơ đêm qua thiệt là đẹp. Vẫn là giấc mơ bay lượn quen thuộc từ nhỏ. Nhưng lần này cảnh rất đẹp. Thấy mình cùng vài người bạn thân đi đến một nơi vàng nâu màu thu. Ánh sáng dịu dàng và mát rượi. Xung quanh là cây với lá, bọc lấy một cái hồ rộng lớn, một căn nhà gỗ không phải nằm giữa hồ. Nó nằm đâu đó lệch sang trái hoặc sang phải, nhích lên trên hoặc xuống dưới.
Mình nằm lì trong đó trốn tránh nước hồ trong vắt vì lí do gì không hiểu. Rồi chợt vùng dậy phóng qua cửa sổ. Mình bay lơ lửng trên mặt hồ. Chân đạp chân, chéo hai tay, cởi áo ngoài. Bên trong vẫn là cái áo thể thao ngắn màu tím yêu thích. Cứ thế bay lên cao rồi chúi người xuống nước, bơi vài nhịp rồi lại phóng lên cao. Gió thơm mùi kí ức. Cái áo trên tay biến thành cái đầm voan mỏng khi nào chẳng biết. Tung áo lên và giữ yên người đến khi vừa vặn trong áo.
Người bay, tóc bay, áo bay…
Gió bay, màu bay, hương bay…
Tuyệt nhiên không nhớ được cảm giác lúc đó.
Có lẽ cũng đã bay mất rồi.
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
1 comments:
a`, tui cũng hay mơ "bay bay" nhưng tui bay theo kiểu...từ trên rớt xuống theo.. hướng trọng lực, chới với...ác mộng. Ko có vụ một màu xanh xanh chấm thêm vàng vàng...
Post a Comment