blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Thursday, December 23, 2010

...

Gái còn nhớ như in tiếng mọi người yehhh hạnh phúc khi phát xong 240 phần quà cho các em ở điểm Tu Kú và trường trung tâm xã. Mọi người, tất cả mọi người, đều là siu nhưn của lòng tui <3

Tối đó cả đoàn chia nhau tìm chốn ngủ. Người ké ở phòng giáo viên nam, kẻ ké ở phòng giáo viên nữ. Một đám chiếm giữ phòng y tế, hai đám khác trấn luôn hai phòng học còn lại của trường. Người nằm trên bàn, kẻ nằm dưới ghế. Người cưa gỗ, kẻ nghiến răng. Có cả người nửa đêm nằm mớ la lên “đưa cái đó qua đây” (chắc mơ đang xếp đồ để phát quà)…

Gái vẫn lơ mơ nghĩ về mấy đứa nhỏ phải leo núi về làng trong đêm tối. Lại mãi tính toán mót thêm phần quà cho mấy đứa mẫu giáo của cụm Lê Toan-Kon Tuông ngày hôm sau. Phần vì lạnh quá và đau họng nên không ngủ được. Đâu ngờ vì vậy mà biết là cũng có “một vài” bạn khác không ngủ.

Lạc đề rồi. Quay trở lại (hê hê).

Hậu quả là 5h rưỡi sáng mới gượng dậy nổi, trong khi dặn mọi người là 5h dậy đóng hàng. Gái lò mò quấn cái mền chạy ra thì thấy chị Thu, chị Khoa, chị Linh và các chị em đã tươm tất sẵn sàng, đang khởi động buổi sáng cho ấm người. Tinh thần của mọi người là gái không sao kiếm đủ từ để diễn tả.

Mà chắc chắn là chính nhờ tinh thần đó mới có thể qua được chặng đường phía trước…

Nhóm đứng trước nguy cơ không có người bản địa xuống xã khiêng hàng kịp. Lập tức gái và thầy Tuấn đổi sang phương án mượn xe máy của các thầy cô giáo thồ hàng đi bớt đoạn đường đầu, mặc dù sẽ rất xót xe khi phải đi đoạn đường xấu như thế. Vậy mà bốn chiếc xe máy, mỗi chiếc đi hai chuyến, vẫn cương quyết thồ hàng đến tận đoạn núi đá. Một tốp dân bản địa gồm 4 người lớn và 1 bé gái đã có mặt tại chỗ đá này để gùi hàng lên núi.

Phần còn lại các bạn nam chia nhau vác lên, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chờ thêm người xuống gùi đi tiếp. Theo tin tình báo thì có anh Kiên, Thanh, Thái, Tặng tham gia thồ hàng.

Phần người còn ở lại, gái hội ý với thầy Tuấn và cô Nở, rồi gái quyết định quay về lấy thêm quà cho mấy đứa nhỏ mầm non. Gái và tay lái lụa cuốc bộ về láng nghỉ lấy xe máy, chạy về phòng tập kết, mót hàng. Với sự trợ giúp của thầy Hải, 2 xe máy và 5 cục hàng lại tiến về phía núi đá. Rồi cũng bỏ lại xe. Ba anh em chia nhau vác hàng lên núi. Thầy Hải vác 1 bao tải áo quần và 1 thùng sữa. Gái một thùng xà bông và 1 thùng kẹo. Tay lái lụa buộc phải ôm 1 thùng quà…bị rách toạc.

Với tốc độ tiến ì ạch, và với tình cảnh thầy Hải phải rẽ sang làng khác có công việc, nhóm buộc phải thả hàng xuống cho người dân xuống khiêng lên. Gái và tay lái lụa chỉ còn tự vác thân lên núi.

Vậy mà… đường sao xa quá xa…dốc sao cao quá cao…

Hết con dốc này, ngẩng mặt lên lại thấy một con dốc khác. Đi mãi mà không bắt kịp được đoàn…

Phần người còn ở lại, gái hội ý với thầy Tuấn và cô Nở, rồi gái quyết định quay về lấy thêm quà cho mấy đứa nhỏ mầm non. Gái và tay lái lụa cuốc bộ về láng nghỉ lấy xe máy, chạy về phòng tập kết, mót hàng. Với sự trợ giúp của thầy Hải, 2 xe máy và 5 cục hàng lại tiến về phía núi đá. Rồi cũng bỏ lại xe. Ba anh em chia nhau vác hàng lên núi. Thầy Hải vác 1 bao tải áo quần và 1 thùng sữa. Gái một thùng xà bông và 1 thùng kẹo. Tay lái lụa buộc phải ôm 1 thùng quà…bị rách toạc.

Với tốc độ tiến ì ạch, và với tình cảnh thầy Hải phải rẽ sang làng khác có công việc, nhóm buộc phải thả hàng xuống cho người dân xuống khiêng lên. Gái và tay lái lụa chỉ còn tự vác thân lên núi.

Vậy mà… đường sao xa quá xa…dốc sao cao quá cao…

Hết con dốc này, ngẩng mặt lên lại thấy một con dốc khác. Đi mãi mà không bắt kịp được đoàn…

Lúc bắt kịp được đoàn và nhìn xuống đoạn đường đã qua, chợt nhớ lời bài hát…

“Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi…

Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai

Ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi,
Và chúng ta là người chiến thắng.
Dù ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta đi tới những đỉnh cao
Ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi,
Và chúng ta là người chiến thắng.
Đường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn…”


Tới nơi, mọi người được người dân mời ăn cơm lam, chấm muối mì gói, ngon thiệt là ngon. Mỗi người còn xin một cây để lát đem về. Dằn bụng xong thì bưng bàn ra chuẩn bị phát quà.

Lúc này gái mới nhìn xung quanh. Điểm trường chỉ có một lớp học cũ kỹ. Bục giảng thì bể vụn, bàn ghế thì xiêu vẹo. Tổng cộng chỉ có 5 cái bàn, các nhóm phụ trách phần quà chia nhau xài chung.

Ở đây là điểm trường của thầy Tuấn nên đích thân thầy đứng xếp hàng tụi nó. Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng ngay ngắn nhìn thương ơi là thương.

Với những em lớp 1, túi quà như dài hơn cả người em, nhìn dáng em đi lúc lắc lúc lắc biết là em quá nhỏ để phải khiêng nặng nhưng sao cứ muốn cho em nhiều nhiều hơn nữa…

Có một em lớp 4, người bé xíu như lớp 2, đứng khoanh tay từ trong hàng, đến khi tới lượt vẫn khoanh tay mãi, phải kêu em duỗi 2 tay ra, rồi dùng 2 tay cầm túi quà…

Đoàn hoàn thành 114 phần quà ở đây. Át cả nắng gió cao nguyên khắc nghiệt, những nụ cười lại lấp lánh niềm hạnh phúc...

Nhưng lại không còn thời gian để tổ chức trò chơi với các em như dự định. Mà buộc phải nhanh chóng tuột núi về. Tiếp tục cuộc đua với thời gian.

Tốp về đến trung tâm xã sớm đã cố gắng vớt vát phần giao lưu với giáo viên bằng một hiệp bóng chuyền ngắn ngủi. Đội bóng phía giáo viên có 2 nữ, còn đội phe ta toàn nam: Saga, Tặng, Thái, Luca và em Quang. Nhưng đội bạn vẫn là đội dẫn điểm cho đến lúc buộc phải dừng hiệp đấu.

Kết thúc chuyến đi là phần trao quà cho các giáo viên. Tiễn biệt trong nước mắt và tiếng cười.

Có những tình cảm đã trở thành yêu thương.
Có những điều chưa làm được trở thành mong ước.
Có những mong ước trở thành lời hứa.
Liệu những lời hứa có trở thành hiện thực…


Hẹn nhau lại lên Ngọc Linh, người có đi không?

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.