blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Sunday, July 11, 2010

Gái nhà bên nói về chuyện thức đêm, về những cánh cửa đóng mở, và về việc kêu gào khi đứng dưới cái hố do chính mình đào. Cả chuyện những gì tự mình viết ra lại làm mình khóc, đọc lại vẫn khóc.

Tôi cũng vậy.

Thấy lòng mình bạc nhược. Thấy đời mình trắc trở. Thấy bờ vai mệt mỏi. Thấy đôi tay sợ hãi.

Thấy mình…lại khóc.

Em sẽ khóc
Khi nhìn trong khóe mắt
Thấy một mình người đi lại
lang thang
Còn ghì giữ ân tình
trong cỏ nhặt
Múa vi vu vì hẹn với
truông ngàn
(*)

Tôi ghét cảnh tượng này. Thế là đào hố để ở trong đó một mình. Rồi mặc sức gào thét. Mà không có ai đến bên cạnh. Sẽ buồn. Buồn đến nỗi không muốn khóc nữa.

Ngồi im. Không nấc. Không nhìn. Không nghe. Không nhớ gì nữa.
...

(*)Bùi Giáng

6 comments:

Càfê sữa said...

dạo này thèm ăn bánh quài dậy?

Trâm Lê said...

Tại bạn Sữa chưa cho cái bánh nào

Càfê sữa said...

tiramisu tumuroa được rồi chứ?

Trâm Lê said...

Chỉ biết tiramisu, cái bánh của bạn Sữa offer chưa nghe bao giờ. Bạn này sành ăn bánh hơn mình nữa ta, hôm nào cho thử cái bánh đó đi

Càfê sữa said...

tiramisu tumuroa là tiramisu tự-mua-rồi-ăn :))

Trâm Lê said...

há, cái này hay =))

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.