blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Wednesday, November 24, 2010

Lâu lắm rồi tui mới đi tiễn một người đã mất. Hai mươi tám tuổi.

Hai mươi tám tuổi, còn sống thì có khi bảo là đã già. Nhưng hai mươi tám tuổi mà rời cõi đời thì lại là quá trẻ.

Người ta bảo người hiền người đẹp người tài thường mất sớm. Vậy là vừa ác vừa xấu vừa không não như tui không chừng là sống dai vô bờ bến.

Hồi nhỏ không ai nói tui biết chuyện này. Lại có rất nhiều người coi tướng tui xong bảo cái lỗ tai của tui nhìn là biết yểu mệnh chết sớm. Vậy thì vậy. Cho nên đó giờ tui vẫn sống như thể ngày mai có chết cũng không phải hối tiếc gì.

Nhưng đôi lúc ngẫm nghĩ thấy mình muốn làm quá nhiều thứ. Cái danh sách những điều muốn làm trước khi chết của tui chỉ mới làm được phân nửa, mà mỗi năm tui lại hay thêm vào vài điều nữa chứ =))

Hồi chiều trên đường chạy về nhà tui lại ngủ gục…khi đang lái xe. Lúc đi qua cầu Ông Lãnh, tui giật mình vì một chiếc xe nẹt bô chạy vụt qua chỉ cách tay lái tui một vài centimet. Tui cũng không biết tui đang đi làn xe trong mà ẹo ra làn xe ngoài sát vạch ngăn như thế hồi nào nữa. May mà lúc đó tui không lạc tay lái, nếu không các tình yêu phải tốn tiền đi phúng điếu rồi.

Các tình yêu nhớ nhe, lỡ tui có gì cũng đừng bỏ Quỹ Sữa nha, nhớ cho mấy đứa nhỏ uống sữa đều đặn.

Các tình yêu cũng đừng phí tiền mua nhiều hoa, tui là tui thích mỗi người cho tui một cành hoa trắng thôi. Sen trắng, lan trắng, hồng trắng, bông baby trắng cũng được luôn, mười ngàn đồng được cả bó, mỗi người hùng vô vài ngàn, mua rồi chia mỗi người một cành, thiệt rất chi là kinh tế.

Tui không thích mùi nhang nên không đốt nhang đâu. Để dành tiền góp vô đi giúp những người cần còn hơn. Nhá!

Tui xài hai cái mười năm rồi và đang xài quá nửa cái thứ ba. Thiệt vui biết mấy khi nhìn lại tui thấy mình luôn là người hạnh phúc vì được nhận từ cõi đời này quá nhiều thứ. Có thể ngày tui ra đi thì ước mơ của tui vẫn còn dang dở nhưng ít nhất tui biết tui đã sống hết mình.

Ai đó đã từng chứng kiến người họ yêu thương giành giựt từng giây phút để sống còn, đã từng chứng kiến cảnh ánh mắt mà họ yêu thương rời xa, đều sẽ biết trân trọng cuộc sống này.

Vậy mà ngoài kia người ta lại cứ lo bắn giết nhau, hãm hại nhau và tranh giành những thứ vô nghĩa. Rồi lại đau đáu nghĩ đến chuyện ngày tận thế, hốt hoảng trước những tin về thảm họa trái đất. Họ cảm thấy buồn vì cuộc đời họ có vẻ đang ngắn đi.

Thật ra, không phải là sống ngắn hay dài mà sống có xứng đáng hay không.


[Hình của chương trình "Nụ cười đêm trăng 2006" - một trong những kỉ niệm đáng nhớ của tui]
Tui nhớ mình chưa bao giờ được là người xinh đẹp nhưng dù đứng cạnh chị Hằng Nga tuyệt trần với đôi chân trần và bộ đồ lấm lem cả ngày, đúng là như que củi ở cạnh bông hoa. Tui vẫn vui vì được là chính mình và làm phần việc mà mình có thể làm. Tui thật sự thích cuộc sống đơn giản mà đầy niềm vui này của tui :">


(*)Tựa đề là câu nói cửa miệng của nhân vật Sài Cửu trong phim "Khí phách má hồng" mà tui rất thích.



[Trích kèm một bài tui từng viết có chủ đề liên quan. Điều ghi bên dưới cũng là một trong những điều tui mới ghi thêm vào danh sách những việc tui muốn làm trước khi chết]



Từ giờ đến trước khi chết, mình sẽ cố viết nhiều hơn nữa.

Mình sợ là lúc đó mình sẽ không nhớ mình đã sống một cuộc đời thế nào. Nhưng nếu trước lúc đó vẫn có thứ nhắc mình nhớ mình đã làm gì trong bấy nhiêu năm tháng, mình chắc sẽ ra đi rất thanh thản.

Mình sợ là lúc đó mình sẽ cảm thấy buồn vì phải từ bỏ cõi đời. Nhưng nếu trước đó có thứ nhắc mình nhớ mình đã sống vui vẻ thế nào, mình chắc sẽ ra đi trong nụ cười.

Mình sợ là lúc đó chẳng còn ai buồn khóc mình. Nhưng nếu trước đó vẫn có thứ nhắc mình nhớ mình đã từng được yêu thương thế nào, mình chắc sẽ ra đi rất mãn nguyện.

Nếu may mắn có người ở cạnh mình lúc đó, mình lại sợ họ sẽ buồn vì phải xa mình mãi mãi. Nhưng nếu họ đọc được những gì mình đã viết, họ chắc sẽ biết mình yêu thương họ bất kể mình ở đời này hay đời sau. Họ sẽ cảm thấy hạnh phúc khi nhận ra điều đó.

Còn mình, mình sẽ ra đi thật nhẹ nhàng.

Monday, November 22, 2010

Sáng nay tôi bò dậy đi làm với sự nỗ lực phi thường. Rồi với gương mặt còn đờ đẫn và giọng nói vẫn khản đục, tôi lơ mơ bước vào công ty. Chị Duyên kéo tôi vào phòng, cài hoa lên áo tôi. Tôi chưa kịp suy nghĩ gì thì đã thấy dĩa bánh ngọt ngay trước mặt. Tôi mủi lòng ngay nên cứ thế mà ăn cái bánh uống miếng nước…cho đến khi nghe thấy tên mình…

Tôi tên Trâm, Lê Thị Thùy Trâm, và tôi vốn quen với việc tên mình thường đứng gần sau cùng. Nhưng sáng nay, tôi đứng trên đó, làm người đầu tiên được gọi, với tư cách là một giáo viên.

***

Khi tôi trở lại bàn, đặt cành hoa lên phần quà mà ngắm, tôi chợt nhớ những người thầy người cô nơi ấy đến nỗi muốn bật khóc…

Họ sống trong những căn chòi tả tơi với điều kiện sinh hoạt vào loại thấp nhất. Một cái chòi với 3-4 vách ngăn, và cứ mỗi chỗ hẹp rúm ró đó lại chứa 3-4 giáo viên. Đủ chỗ cho một cái giường ọp ẹp, một cái bàn để hai chồng sách là hết phân nửa và quần áo treo lơ lửng trên đầu sà xuống đến mặt.

Tôi ước gì đã có thể cho họ nhiều hơn nữa.

***

Tôi nhớ những đứa trẻ mặt lem luốc, đứa đi chân đất, đứa không mặc quần, đứa con trai mặc áo con gái, đứa con gái tóc tai xơ xác cắp em mình bên hông…

Tụi nó cười hạnh phúc vì một bịch sữa.

Tụi nó cười tít mắt vì cái áo đẹp.

Tụi nó đứng vẫy tay mãi khi đoàn chúng tôi đi…

***

Tôi nhớ những cụ ông cụ bà trong những căn nhà đổ nát xiêu vẹo với bàn tay lạnh ngắt và móng tay đen sì. Ánh mắt họ vô vọng và đau đớn. Họ chỉ biết than khóc với những người như chúng tôi. Còn với con cháu họ…tự biết chỉ nên im lặng…

***

Có lẽ tôi nên viết chậm lại, cho dù có rất nhiều điều ở đó.
Bởi vì bây giờ tôi lại nhớ da diết những người đã cười nói cùng tôi suốt 5 ngày qua. Cùng ăn cùng ngủ, cùng lăn lộn cùng than thở, cùng chuyền gạo cùng khiêng nước mắm, cùng ngồi thùng hàng và cùng đi xe đường xa…



***

Tui ngưng đây. Sến quá có hại cho sức khỏe. Thôi mấy bạn đi ăn cơm đi nhá! Nói gì thì nói, tui đi mua tiramisu đã, mừng 20-11 cũng được mà tự thưởng cũng được.

Tiền còn dư, tui tính đãi mấy bạn một bữa đi chơi picnic. Bạn nào đi trực tiếp thì được miễn phí toàn bộ, bạn nào có giúp sức thì giảm 50%, các bạn khác tùy mức độ mà chiết khấu phù hợp. Ai đồng ý thì nhào vô ý kiến ngày giờ. Lát nữa tui buồn tui đổi ý thì đừng có la. Lúc đó tui lấy hết tiền chuyển qua cho chuyến Kontum thì bạn nào muốn kiện cáo cứ việc dí theo tui lên Kontum hen hê hê

Wednesday, November 10, 2010

1. Tui lại lăn qua viết nhảm trong khi còn một cái presentation phải hoàn thành trước sáng mai.

2. Tự nhiên tui nhớ tóc dài. Thèm mặc áo dài, xõa tóc đến nửa lưng, ôm bó sen trắng…

3. Tui sắp đi Quảng Bình rồi mà mấy hôm nay cứ mưa hoài. Chắc tui phải đem theo đồ bơi và kính bơi quá. Phải tranh thủ đi thuê chân nhái và bình oxy nữa. Nhiều việc phải làm quá...

4. Sáng nay thức dậy người ngợm vẫn ê ẩm. Mặc áo đầm đi ra chành xe gửi hàng vì nghĩ sau đó phải đi lên công ty liền. Ai dè rốt cuộc thành ra nhún nhảy trong cái áo đầm mà khiêng 77 thùng nước mắm, lần thứ ba trong vòng hai ngày. Bây giờ thì hoàn toàn không xác định được mình mỏi chỗ nào.

5. Xong việc thì tui chạy xe lên công ty. Đi trên đường mà buồn ngủ tê tái, nên tui đành vừa lái xe vừa…ngủ gục. Chạy đến cửa công ty thì vẫn thấy buồn ngủ nên quyết định quay xe về. Trên đường về thì quyết định đi mua cái túi xách to hơn…để đựng tiền ủng hộ của các bạn =)) Thế là tui mua được một cái giỏ màu tím than. Các bạn có đóng góp thêm nữa thì cứ tự nhiên nhá hehe

6. Tui chưa kể cái đoạn ở cửa công ty. Tui nhận được một gói quà từ tay anh bảo vệ, chỉ có tên người nhận là tui. Lâu quá không được ai cho quà nên hí hửng mở ra tại chỗ. Thấy có hai cái áo đầm xinh thiệt là xinh, cả hai đều size S của mình nữa chứ. Nhưng không tìm ra cái chỗ nào có ghi tên người gửi. Hỏi anh bảo vệ thì anh bảo vệ bảo không nhớ gì, vì mỗi ngày anh nhận đồ gửi nhiều lắm. Tui có thử tư duy nhưng không ra là ai. Mà tui tư duy quá là tui lại…buồn ngủ. Cho nên tui quyết định cầm gói quà quay xe về luôn. Của ai gửi nhầm thì ráng chịu. Về nhà tui đem nó đi giặt luôn, mai mốt cứ mặc thôi chứ biết làm sao bây giờ =))

7. Tui thích số 8 mà viết nãy giờ cũng chỉ mới được tới số 7.

8. Bây giờ mới được số 8 rồi nè hê hê.


[Hình minh họa mang tính tự kỷ] Do vẫn uất ức bà bác sĩ dám bảo là mình "có vẻ hơi nhiều nội tiết tố nam quá", nay ta post hình tung xòe cho đỡ tủi thân hichic

Sunday, November 7, 2010



Lẽ ra phải viết vài dòng cập nhật vụ đi cứu trợ Quảng Bình,
Về việc tối qua tôi được tin có thêm người ủng hộ cho bà con,
Rồi tôi quyết định thêm 150 phần quà cho 150 hộ ở Liên Trạch,
Rằng tôi và vài người bạn phải ở lại thêm một ngày, nhận thêm 77 thùng nước mắm, lưu xe thêm 1 ngày..
Và tôi lại phải lụi cụi ngồi tính toán từng đồng một...


Hay thật ra là tôi muốn ngồi viết vài dòng cho chính mình sau cả tuần lo toan xuôi ngược,
Hay viết về một buổi tối lội mưa về nhà với nước ngập đến nửa bánh xe...


Nhưng trong đầu tôi cứ in đậm nhất hình ảnh người phụ nữ ấy.


Cô không mặn mà nhan sắc và cũng chẳng được sở hữu một nụ cười duyên dáng.
Cô chỉ là cô bán áo quần ở một sạp bé xíu trong chợ Tân Bình.


Chính trong cơn mưa tầm tã chiều nay, cô xuất hiện trước nhà tôi trên chiếc xe cub 50 cũ kỹ, ướt nhem dưới lớp áo mưa màu xanh dương, đem qua cho tôi 75 cái áo ấm trẻ con mà cô gom được. Mắt tôi gần như đã đỏ mà chỉ may mắn là không ai phát hiện ra. Tôi nắm bàn tay lạnh ngắt của cô và thấy cả hai chữ cám ơn cũng trở nên lắp bắp...


Tôi thấy mình thật vô dụng khi chẳng làm gì được để giúp cô gom tiếp cho đủ 700 cái áo ấm. Với cái giá rẻ bèo mà không nơi nào khác có được, cô vẫn nhận lời chạy khắp nơi gom áo đẹp áo tốt cho tôi tặng mấy đứa nhỏ tận miền Trung xa xôi.


Cô không biết những đứa trẻ ấy, chúng nó cũng sẽ không bao giờ biết đến cô khi cầm chiếc áo ấm xinh đẹp trong tay. Nhưng tôi thì sẽ nhớ mãi bàn tay vĩ đại của người phụ nữ ấy. Chắc chắn như vậy!


p/s: Cô chính là động lực khiến tôi quyết định "rước thêm khổ vào thân" bằng cách đưa thêm 150 hộ gia đình ở Liên Trạch vào kế hoạch. Cám ơn Phương Anh và Yến Hoàng vẫn không ngần ngại quyết định ở lại thêm một ngày cùng tôi. Tôi chắc chắn sẽ chẳng làm được gì nếu không có mọi người bên cạnh...
 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.