blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Wednesday, November 24, 2010

Lâu lắm rồi tui mới đi tiễn một người đã mất. Hai mươi tám tuổi.

Hai mươi tám tuổi, còn sống thì có khi bảo là đã già. Nhưng hai mươi tám tuổi mà rời cõi đời thì lại là quá trẻ.

Người ta bảo người hiền người đẹp người tài thường mất sớm. Vậy là vừa ác vừa xấu vừa không não như tui không chừng là sống dai vô bờ bến.

Hồi nhỏ không ai nói tui biết chuyện này. Lại có rất nhiều người coi tướng tui xong bảo cái lỗ tai của tui nhìn là biết yểu mệnh chết sớm. Vậy thì vậy. Cho nên đó giờ tui vẫn sống như thể ngày mai có chết cũng không phải hối tiếc gì.

Nhưng đôi lúc ngẫm nghĩ thấy mình muốn làm quá nhiều thứ. Cái danh sách những điều muốn làm trước khi chết của tui chỉ mới làm được phân nửa, mà mỗi năm tui lại hay thêm vào vài điều nữa chứ =))

Hồi chiều trên đường chạy về nhà tui lại ngủ gục…khi đang lái xe. Lúc đi qua cầu Ông Lãnh, tui giật mình vì một chiếc xe nẹt bô chạy vụt qua chỉ cách tay lái tui một vài centimet. Tui cũng không biết tui đang đi làn xe trong mà ẹo ra làn xe ngoài sát vạch ngăn như thế hồi nào nữa. May mà lúc đó tui không lạc tay lái, nếu không các tình yêu phải tốn tiền đi phúng điếu rồi.

Các tình yêu nhớ nhe, lỡ tui có gì cũng đừng bỏ Quỹ Sữa nha, nhớ cho mấy đứa nhỏ uống sữa đều đặn.

Các tình yêu cũng đừng phí tiền mua nhiều hoa, tui là tui thích mỗi người cho tui một cành hoa trắng thôi. Sen trắng, lan trắng, hồng trắng, bông baby trắng cũng được luôn, mười ngàn đồng được cả bó, mỗi người hùng vô vài ngàn, mua rồi chia mỗi người một cành, thiệt rất chi là kinh tế.

Tui không thích mùi nhang nên không đốt nhang đâu. Để dành tiền góp vô đi giúp những người cần còn hơn. Nhá!

Tui xài hai cái mười năm rồi và đang xài quá nửa cái thứ ba. Thiệt vui biết mấy khi nhìn lại tui thấy mình luôn là người hạnh phúc vì được nhận từ cõi đời này quá nhiều thứ. Có thể ngày tui ra đi thì ước mơ của tui vẫn còn dang dở nhưng ít nhất tui biết tui đã sống hết mình.

Ai đó đã từng chứng kiến người họ yêu thương giành giựt từng giây phút để sống còn, đã từng chứng kiến cảnh ánh mắt mà họ yêu thương rời xa, đều sẽ biết trân trọng cuộc sống này.

Vậy mà ngoài kia người ta lại cứ lo bắn giết nhau, hãm hại nhau và tranh giành những thứ vô nghĩa. Rồi lại đau đáu nghĩ đến chuyện ngày tận thế, hốt hoảng trước những tin về thảm họa trái đất. Họ cảm thấy buồn vì cuộc đời họ có vẻ đang ngắn đi.

Thật ra, không phải là sống ngắn hay dài mà sống có xứng đáng hay không.


[Hình của chương trình "Nụ cười đêm trăng 2006" - một trong những kỉ niệm đáng nhớ của tui]
Tui nhớ mình chưa bao giờ được là người xinh đẹp nhưng dù đứng cạnh chị Hằng Nga tuyệt trần với đôi chân trần và bộ đồ lấm lem cả ngày, đúng là như que củi ở cạnh bông hoa. Tui vẫn vui vì được là chính mình và làm phần việc mà mình có thể làm. Tui thật sự thích cuộc sống đơn giản mà đầy niềm vui này của tui :">


(*)Tựa đề là câu nói cửa miệng của nhân vật Sài Cửu trong phim "Khí phách má hồng" mà tui rất thích.



[Trích kèm một bài tui từng viết có chủ đề liên quan. Điều ghi bên dưới cũng là một trong những điều tui mới ghi thêm vào danh sách những việc tui muốn làm trước khi chết]



Từ giờ đến trước khi chết, mình sẽ cố viết nhiều hơn nữa.

Mình sợ là lúc đó mình sẽ không nhớ mình đã sống một cuộc đời thế nào. Nhưng nếu trước lúc đó vẫn có thứ nhắc mình nhớ mình đã làm gì trong bấy nhiêu năm tháng, mình chắc sẽ ra đi rất thanh thản.

Mình sợ là lúc đó mình sẽ cảm thấy buồn vì phải từ bỏ cõi đời. Nhưng nếu trước đó có thứ nhắc mình nhớ mình đã sống vui vẻ thế nào, mình chắc sẽ ra đi trong nụ cười.

Mình sợ là lúc đó chẳng còn ai buồn khóc mình. Nhưng nếu trước đó vẫn có thứ nhắc mình nhớ mình đã từng được yêu thương thế nào, mình chắc sẽ ra đi rất mãn nguyện.

Nếu may mắn có người ở cạnh mình lúc đó, mình lại sợ họ sẽ buồn vì phải xa mình mãi mãi. Nhưng nếu họ đọc được những gì mình đã viết, họ chắc sẽ biết mình yêu thương họ bất kể mình ở đời này hay đời sau. Họ sẽ cảm thấy hạnh phúc khi nhận ra điều đó.

Còn mình, mình sẽ ra đi thật nhẹ nhàng.

1 comments:

Tui said...

lảm nhảm! làm người xấu thì ko được sợ chết và nghĩ chuyện chết chóc

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.