blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Monday, November 22, 2010

Sáng nay tôi bò dậy đi làm với sự nỗ lực phi thường. Rồi với gương mặt còn đờ đẫn và giọng nói vẫn khản đục, tôi lơ mơ bước vào công ty. Chị Duyên kéo tôi vào phòng, cài hoa lên áo tôi. Tôi chưa kịp suy nghĩ gì thì đã thấy dĩa bánh ngọt ngay trước mặt. Tôi mủi lòng ngay nên cứ thế mà ăn cái bánh uống miếng nước…cho đến khi nghe thấy tên mình…

Tôi tên Trâm, Lê Thị Thùy Trâm, và tôi vốn quen với việc tên mình thường đứng gần sau cùng. Nhưng sáng nay, tôi đứng trên đó, làm người đầu tiên được gọi, với tư cách là một giáo viên.

***

Khi tôi trở lại bàn, đặt cành hoa lên phần quà mà ngắm, tôi chợt nhớ những người thầy người cô nơi ấy đến nỗi muốn bật khóc…

Họ sống trong những căn chòi tả tơi với điều kiện sinh hoạt vào loại thấp nhất. Một cái chòi với 3-4 vách ngăn, và cứ mỗi chỗ hẹp rúm ró đó lại chứa 3-4 giáo viên. Đủ chỗ cho một cái giường ọp ẹp, một cái bàn để hai chồng sách là hết phân nửa và quần áo treo lơ lửng trên đầu sà xuống đến mặt.

Tôi ước gì đã có thể cho họ nhiều hơn nữa.

***

Tôi nhớ những đứa trẻ mặt lem luốc, đứa đi chân đất, đứa không mặc quần, đứa con trai mặc áo con gái, đứa con gái tóc tai xơ xác cắp em mình bên hông…

Tụi nó cười hạnh phúc vì một bịch sữa.

Tụi nó cười tít mắt vì cái áo đẹp.

Tụi nó đứng vẫy tay mãi khi đoàn chúng tôi đi…

***

Tôi nhớ những cụ ông cụ bà trong những căn nhà đổ nát xiêu vẹo với bàn tay lạnh ngắt và móng tay đen sì. Ánh mắt họ vô vọng và đau đớn. Họ chỉ biết than khóc với những người như chúng tôi. Còn với con cháu họ…tự biết chỉ nên im lặng…

***

Có lẽ tôi nên viết chậm lại, cho dù có rất nhiều điều ở đó.
Bởi vì bây giờ tôi lại nhớ da diết những người đã cười nói cùng tôi suốt 5 ngày qua. Cùng ăn cùng ngủ, cùng lăn lộn cùng than thở, cùng chuyền gạo cùng khiêng nước mắm, cùng ngồi thùng hàng và cùng đi xe đường xa…



***

Tui ngưng đây. Sến quá có hại cho sức khỏe. Thôi mấy bạn đi ăn cơm đi nhá! Nói gì thì nói, tui đi mua tiramisu đã, mừng 20-11 cũng được mà tự thưởng cũng được.

Tiền còn dư, tui tính đãi mấy bạn một bữa đi chơi picnic. Bạn nào đi trực tiếp thì được miễn phí toàn bộ, bạn nào có giúp sức thì giảm 50%, các bạn khác tùy mức độ mà chiết khấu phù hợp. Ai đồng ý thì nhào vô ý kiến ngày giờ. Lát nữa tui buồn tui đổi ý thì đừng có la. Lúc đó tui lấy hết tiền chuyển qua cho chuyến Kontum thì bạn nào muốn kiện cáo cứ việc dí theo tui lên Kontum hen hê hê

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.