blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Sunday, May 8, 2011

Người ta hỏi tui sao không lên báo. Báo Phụ Nữ báo Tuổi Trẻ báo Thanh Niên blah blah... Tui nói tui lười lắm..

Người ta hỏi tui sao không đặt tên nhóm. Hoa lá mặt trời ngôi sao ước mơ xanh đỏ tím vàng gì đó... Tui nói tui lười lắm.

Người ta hỏi tui trăng sao đủ thứ trên đời...

Tui chỉ nói là tui lười lắm.



Tui là tui chỉ thích ngồi đâu đó trên núi rừng, dựa vào nhau, và kể nhau nghe những câu chuyện yêu thích...

Hồi nhỏ tui được dạy rằng "Điều gì con làm ở đời này mà được đời này báo đáp thì đời sau chẳng còn gì. Nhưng những gì con làm ở đời này mà chưa được báo đáp thì đời sau sẽ được trả gấp bội". Tui bị cái tật tự suy diễn. Tui suy ra là ở đời cái gì cũng có cho có nhận. Cho một thì nhận một. Đã nhận cái này thì không được nhận cái khác. Tui là tui chỉ thích nhận cái niềm vui tự kỷ ngồi nhìn núi rừng và nụ cười của mấy đứa nhỏ. Mấy cái kia với tui không có gì vui.

Niềm vui đến từ những điều mà hồi nhỏ ta cứ hay bảo là sến...

Chuyện một em gái rón rén tới trước mặt tui lí nhí nói rằng muốn đóng góp cho chương trình rồi thập thụt đưa tờ một trăm ngàn cho tui với vẻ xấu hổ vì số tiền "hơi ít". Tui đã chẳng nói gì khác ngoài hai chữ cám ơn. Nhưng cầm tờ tiền đó trên tay, tui thấy như mình được cho cả gia tài. Cả gia tài để dành dư được của em gái ấy.

Mỗi lần quyết định mua hàng, tui đều đắn đo tính từng đồng, chỉ vì tui lo rằng mình đang xài tới những gia tài quý giá như thế.

Hay chuyện một chị gái tới đưa tui bốn triệu đồng với tờ danh sách dài dằng dặc gần 80 cá nhân đóng góp. Bốn triệu ấy là thành quả của những ngày đi thăm từng lầu một, tới từng chỗ ngồi của đồng nghiệp để "mót" tiền ủng hộ. Mỗi người năm chục ngàn hay một trăm ngàn, mà thành. Tui cũng đã chẳng nói gì khác ngoài hai chữ cám ơn. Nhưng tui cứ nghĩ mãi mà không biết chị đã nói đi nói lại một câu chuyện gần 80 lần như thế nào...

Mỗi lần phải làm điều gì khó khăn nhiều lần, tui đều nghĩ đến những con người ấy, để thấu được sự thầm lặng của họ thiệt đáng khâm phục biết bao nhiêu...

Còn nhiều câu chuyện nữa... Mà bây giờ phải chi được ngồi trên núi ngắm trời đất, dựa vào nhau, và kể nhau nghe...

Những câu chuyện đã nuôi lớn đời nhau...

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.