blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Sunday, May 8, 2011

Tụi tui yêu nhau như thể đã chờ đợi nhau mấy ngàn năm…



Chỉ để ôm nhau vào lòng, ủ từng bờ vai run rẩy, sưởi từng ngón tay lạnh buốt, thì thầm bằng mắt rằng không ai phải cô đơn một mình.



Bàn tay đỡ lấy bàn tay, tụi tui vượt qua những con dốc cao ngất trơn tuột nhão nhoét sình bùn mà miệng vẫn tươi nụ cười.

Trật chân, trầy tay, tróc da, đổ máu, dằm đâm, và những cú va đập trên đá, lăn lộn nhầy nhụa trên bùn sình. Tất cả vẫn chưa là gì với cái lạnh tê tái của cơn mưa dai dẳng đeo bám suốt chặng đường.



Vì yêu thương là không từ bỏ.



Ừ, chẳng qua là vì chúng tui quá nhiều yêu thương.



***

Tui ngồi trước cửa phòng học Kon Tuông, ngắm nhìn núi rừng mờ sương, nhớ về những đứa trẻ…



Đứa mặc áo ấm, đứa đội nón len, đứa mang dép tím, đứa khoác áo mưa… Màu đất màu bùn lấm lem như thể chúng đã dùng những thứ đó suốt từ hồi tháng 12 đến giờ…



Và tui mơ đến cảnh tụi nó quàng thêm cái khăn nỉ và địu em nó trên lưng với cái mền quấn quanh ấm áp.



Nơi đó sao mà nhiều yêu thương đến thế…



***

Tối đó chúng tui chen lúc nhúc trong nhà rông của làng. Ăn cơm lam với thịt rừng nướng. Qua một đêm giá rét với rất nhiều âm thanh. Không biết ai thế nào, chứ tui thì tui ghiền những cái ôm chầm ấy mất rồi.



Sáng hôm sau trời mưa to. Mấy đứa nhỏ đến chờ nhận quà mà môi tím tái vì ướt lạnh. Tụi nó mỗi đứa đem theo một hai gói cơm lam, bẽn lẽn đưa tay tặng cho đoàn chúng tui rồi che miệng quay mặt đi cười chúm chím…



Lần nào cũng vậy, chúng tui như những con người yếu đuối mệt mỏi sắp gục ngã bởi chặng đường dài gian khổ và gió mưa vùng núi cao, thì chính những bàn tay nhỏ xíu ấy, những đôi mắt trong veo ấy, những nụ cười long lanh ấy, đã đỡ chúng tui đứng dậy, cho chúng tui sức mạnh để tiếp tục.



Chúng tui được nhận quá nhiều…



***

Tui đã từng bị mắng là quá mạo hiểm khi để nhiều người như vậy lên xuống núi trong điều kiện thời tiết xấu và địa hình nguy hiểm. Tui đã chẳng biết làm sao khác ngoài việc đặt hết niềm tin vào tinh thần của những bạn nam trong đoàn và ý chí của các bạn nữ.



Mọi người thật sự là anh hùng và nữ kiệt trong lòng tui.



Cám ơn tất cả, vì đã không từ bỏ.



***

Có lẽ còn vương vất lại ở đoạn này là câu chuyện của một bạn nữ đi cuối đoàn. Chỉ để khẳng định rằng không ai trong chúng tui từ bỏ. Còn bản thân câu chuyện đẹp đẽ này, tui nghĩ nên để người trong cuộc kể, mấy bạn ở ngoài như tui thèm thuồng ngồi nghe…



Và mỗi người chúng tui sẽ còn kể tiếp những câu chuyện yêu thương đẹp lung linh.



Mỗi câu chuyện vì yêu thương mà không từ bỏ của chúng tui, sẽ là cả một con đường dài… Trên con đường đó, chúng tui chắc chắn luôn đi cùng nhau, tự tạo nên câu chuyện của riêng mình và tạo nên câu chuyện của chính chúng tui.



Nhà Siêu Nhân. Vì yêu thương là không từ bỏ.

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.