Tui không định bỏ sang bên mớ công việc hỗn độn này để ngồi viết. Chỉ là vì tui nhớ quá…
Tui cũng không đủ sức để lọc ra vài tấm hình minh họa cho bài viết. Nhưng cũng chỉ là vì tui nhớ quá…
Nên tui ngồi kể chuyện chay, các tình iu đọc thấy chán cũng đừng chọi đá em nó tội nghiệp =))
...Chỉ là vì nhớ quá thôi...
***
Tui nhớ những ngày đóng hàng ngập tiếng cười. Những bạn nam ngày ngày chạy lòng vòng khắp nơi gom hàng. Những bạn không tham gia chuyến đi, lẫn những bạn tui thậm chí không kịp biết tên hay gặp mặt, đều đã lăn lộn cùng nhau bao nhiêu ngày…
Quang ơi! Vũ ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
Tui nhớ tui với Quạ đã lo lắng biết bao nhiêu khi phải nhét hết đống hàng này vào 2 gầm xe. Tui đã không có mặt ở đó với Quạ và những bạn nam khác trong đoàn. Nhưng niềm tin của tụi tui lần nào cũng chiến thắng. Hàng đã được chất gọn vào xe, chui luôn vào gầm máy và mọi ngóc ngách khác có thể.
Quạ ơi! Nam ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
5h45 chiều 24/3, xe lăn bánh. Trước đó không lâu là xe của đoàn bác sĩ và xe chứa gầm hàng thêm với 5 bạn áp tải đi cùng cũng đã xuất phát. Tất cả 3 nhóm cùng hướng về Kontum.
0h20 ngày 25/3, xe bị gãy chân đế do chở hàng quá nặng. Tui, Red, Quạ đã đứng ngồi không yên mong cho thời gian đừng mất quá nhiều. Vậy mà hơn 3 tiếng đồng hồ sau xe mới chạy tiếp được.
Tâm ơi! Thu ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
Trễ hơn 3 tiếng so với kế hoạch, cả nhóm buộc phải ăn sáng và ăn trưa tại chỗ, ngay trên xe và ngay trên vỉa hè của đường xe chạy, để tiết kiệm thời gian.
Dù đã cật lực chuyển hàng, 2h trưa ngày 25/3 người và hàng mới bắt đầu từ Daklei tiến vào Ngọc Linh trên 3 chiếc xe tải. Xe số 1 chuyên chở hàng, xe số 2 hàng nhiều người ít, xe số 3 hàng ít người nhiều.
Gió lạnh và mưa lất phất. Trí ơi! Tuấn ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
3h30, đến đoạn đường lầy, chỉ có xe số 1 qua được, xe số 2 và số 3 thì phải thuê xe cẩu để kéo qua. Các tình nguyện viên phải xuống xe đi bộ bằng chân trần.
Mưa trên đầu và sình dưới chân. Dương ơi! Thảo ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
Qua Dakchoong thì trời bắt đầu âm u xám xịt, mưa nhiều hơn và ngày càng lạnh hơn. Trời chuyển tối rất nhanh.
Kiên ơi! Luca ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
Vậy là tui đã trở lại nơi ấy,
Vẫn là một đêm gió lạnh..
Với những đứa trẻ manh áo lưa thưa đứng co ro chờ đợi…
Trăng không tròn. Chỉ có mưa rơi không ngừng…
…
Có lẽ tui già thật rồi.
Thấy lòng mình yếu đuối, thấy người mình ủy mị, thấy giọng mình lạc đi…
***
Chính nhờ những bàn chân ấy, những bàn tay ấy, những bờ vai ấy, những con người tình nguyện đi chuyến đi gian khổ này, dù biết trước như thế, dù không lường trước như thế…
Khoa ơi! Linh ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
Ba gian phòng học, chỉ hai phòng có ánh đèn, xung quanh tối mịt…
Tụi này cứ thế vác hàng trong đêm, chuyền hàng dưới mưa…như thể trời có sập xuống cũng phải để cho tụi này phát quà xong mới được phép sập.
Người bê thùng, người vác bao tải, người khiêng bàn ghế, nhóm bác sĩ bắt tay vào việc khám cho các em mầm non thì nhóm phát quà cầm danh sách bắt đầu từ nhóm tiểu học.
Gấu ơi! Khanh ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
Tui nhớ những bạn nữ trong đoàn da diết. Họ không hề thua kém các đấng nam nhi khi mà vừa dùng cơm tối xong đã lao vào chia quà cho ngày hôm sau.
Tụi tui ôm lấy nhau mà ngủ cho qua đêm lạnh. Để rồi mới 4h giờ sáng, chị Rùa và Gấu Bông và những bạn trong nhóm nấu nướng đã thức dậy nấu xôi, lặt rau, đun nước, chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa cho đoàn. Thương, thương, thương, thương không biết nói sao cho hết…
Rùa ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
Tụi tui thống nhất chia thành hai nhóm để có thể khám bệnh và phát quà hiệu quả nhất. Tui giao lại tất cả cho Tiên rồi gùi hàng cùng nhóm lên Tu Kú.
Tiên ơi! Châu ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
Nhóm đi Tu Kú tụi tui gùi hàng trên lưng vẫn cười cười nói nói…suốt đoạn đường nhựa…
Đến khi phải bò trên những con dốc nhão nhoét sình bùn mới thấy những đứa trẻ ở đây thiệt phi thường. Mỗi bước chân phải thật chắc thật vững, phải đảm bảo cách xa người đi trước vì cứ bước lên một bước lại tuột xuống nửa bước. Cứ đến một bãi đá là lại nằm xải lai ra…
Đó là một con dốc liên tục không chỗ giải lao. Lên đến đỉnh dốc là đến nơi thôi. Nói nghe nhẹ nhàng vậy đó mà bước mãi không đến đầu con dốc. Càng về sau thì tướng đi càng xấu. Mặt người song song với mặt đất. Miệng thở phì phò đứt đoạn…
Red ơi! Mắm ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
Vừa đến nơi đã thấy những đứa trẻ đang chơi loanh quanh khu lớp học. Thầy Tuấn bảo tụi nó đem ít củi lại đốt lửa lên cho ấm. Thế là tụi nhỏ chạy đi ngay, một phút sau đã thấy mỗi đứa khiêng năm ba khúc gỗ lon ton chạy lại góp vào…
Tui lại hít một hơi thật sâu…xăm mình quay lại con dốc… Thiệt tình lúc đó tui thấy mình rất khỏe, như có ai đang bước đi thay tui vậy… Rồi tui gặp bạn Tùng ôm thùng sữa đi lên, tui đón lấy thùng sữa và bảo Tùng quay xuống tiếp xem còn gì không thì thồ lên.
Quả là một kỉ niệm đáng nhớ với thùng sữa bị toạc phải cột lại bằng khăn rằn. Tui để nó lên vai trái một lúc thì phải đổi qua vai phải. Mới vài giây đã phải đổi lại qua vai trái. Thiệt không hiểu nổi sao mà nó nặng thế không biết… Tui phục những bạn đi sau phải vác hàng không dây gùi quá đi mất…
Tùng ơi! Saga ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
Chúng tôi đã phát quà dưới cơn mưa rã rích ấy. Mỗi hơi thở là mỗi làn khói. Nhưng mỗi bàn tay nhỏ xíu lại là một niềm vui to lớn.
Tui nhớ nụ cười trong veo của những đứa trẻ lấm lét bùn đất ấy.
Và tui nhớ nụ cười tươi rói của Phụng Anh, dù phải vác cái balo nặng chịch mang đồ ăn trưa cho nhóm, nào xôi nào chả nào chà bông nào muối mè.
Phụng Anh ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
1h30 trưa ngày 26/3, đoàn chúng tôi đai nịt leo lên Kon Tuông. Kỉ niệm leo núi hơn 3 tiếng đồng hồ này có lẽ là không gì diễn tả hết được lòng quyết tâm của mọi người. Trong đó còn có 2 người trong đoàn y bác sĩ tham gia.
Quốc ơi! Phúc ơi! Vì yêu thương là không từ bỏ!
***
(đang viết tiếp)
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
0 comments:
Post a Comment