Tui muốn đi ngủ. Nhưng tui phải ngồi chờ cho bớt no rồi mới đi tắm được, đi tắm xong thì mới đi ngủ được. Nhưng ngồi chờ không có gì làm nên tui mới mở tủ lạnh ra coi chơi. Tiện thể tui ăn hết luôn mấy miếng táo. Rồi tới ăn ổi. Tự thấy toàn trái cây đạm bạc quá nên tui mới mở ngăn trên lấy kem Swensen. Kem không phải để nhìn, mà để ăn. Nghĩ thấy có kem thì phải có bánh nên tui ăn luôn mấy cái bánh ngò. Lại nghĩ đã ăn kem ăn bánh mà lẽ nào không ăn chè, cho nên tui lại mở tủ lạnh lấy chè đậu xanh. Kết quả là bây giờ tui vẫn chưa đi ngủ được vì vẫn đang ngồi chờ cho bớt no để đi tắm.
Tui bây giờ đang chìm ngập trong sách. Toàn sách hay.
Bia mộ đen và bầy diều hâu gãy cánh, sách xưa giấy màu vàng đậm và không được để quạt thổi trực tiếp vào sách. Nhưng thú vị vô cùng và nhiều phen phải phì cười.
Flowers for Algernon và The History of Love đọc nguyên bản mới thấy nó thiệt xuất sắc làm sao.
Giờ thì The Book of Laughter and Forgetting với The Blue Sweater nhá.
Sách học thi cứ nằm đó chờ đi nhá =))
"Hope is a path on the mountainside" (The Blue Sweater)
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
1 comments:
Vấn đề ko nằm ở cái sự làm được hay ko làm được mà nằm ở cái sự muốn hay ko muốn. Nhân tiện những cuốn sách bạn kể trên mình đều chưa đọc qua nhưng cũng đã từng trải qua cảm giác cầm 1 cuốn sách cũ mèm trên tay và ko dám để nó hứng gió máy quạt ^^
Post a Comment