blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Wednesday, September 1, 2010

Bây giờ hoàn toàn hết buồn. Lúc viết tới đây là 5 giờ 30 phút chiều. Lúc này thì gió đang thổi dịu dàng êm ái. Nhìn trời thấy trời dễ thương, nhìn mây thấy mây dễ thương, nói chung nhìn cái gì cũng thấy dễ thương.

Nhiều khi người ta nói mình khùng mình cũng chịu. Sáng sớm mới ủ rũ thê lương, chiều lại chỉ quay đầu một cái thôi đã hớn hở còn hơn trúng sổ độc đắc.

Cập nhật: Đã nhận đủ tiền để mua heo. Vẫn đang quyên tiếp để mua gạo mua sữa và những thứ cần thiết. Thiệt không biết cám ơn mọi người sao cho hết.


Nhưng mình biết có người còn vui mừng hơn mình nữa. Là cô Sương, là ông Năm bà Năm. Và dù tụi nhỏ không hiểu gì nhưng mình chắc là nó sẽ mừng như được tặng nguyên một tủ đầy kem bọc sô-cô-la có rắc đậu phộng mát lạnh và đủ loại hầm bà lằng mùi vị.

Tin mình đi. Nếu đã hiểu cảm giác này rồi thì thường không bao giờ dứt bỏ được. Cảm giác khi buồn thì nỗi buồn của mình chả là gì ghê gớm và sẽ chóng qua thôi, còn niềm vui thì luôn được nhân lên mấy chục lần như thể mình phải vui giùm luôn phần của mấy chục người vậy.

Ba năm. Ừ, chỉ mới 3 năm thôi. Từ ngày mình bắt đầu dự án đầu tiên là nâng nền căn nhà dưới Tây Ninh để tụi nhỏ qua được mùa lầy lụt. Rồi xây mới toilet, xây lại bếp, sơn lại tường, xây phòng riêng cho 2 bé bị khuyết tật nặng, thay toàn bộ nệm và gối mền, gắn thêm quạt, làm nền xi-măng khu vực phía ngoài để có chỗ cho tụi nhỏ ngồi ăn và vui chơi. Rồi đập bỏ cái nhà cũ trũng nước với cái gác sụp lên sụp xuống ở Lạc Long Quân và xây lại hoàn toàn mới. Rồi mua 2 con heo giống với 5 tháng thức ăn cho lứa đầu tiên này. Cứ thế mà hết chống ngập đến chống côn trùng. Rồi còn dây nhợ điện đóm các kiểu. Quay qua quay lại quay chóng hết mặt thành 3 năm. Dù không ôm tụi nhỏ vào lòng vuốt tóc hay chụp hình với tụi nó như bao người, nhưng mình chưa bao giờ chịu được nếu tụi nó không được ăn no. Ừ, chỉ 3 năm thôi mà biết bao chuyện xảy ra. Thiệt vất vả không biết kể từ đâu. Mình không hiểu cô Sương và ông bà Năm lấy đâu ra sức mạnh và ý chí để nuôi tụi nhỏ ngần ấy năm trời.

Đấy, hết cái lo này lại đến cái lo khác, cái lo này chưa qua cái lo khác đã đổ xuống…

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.