blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Monday, September 20, 2010

Trung Thu, trong trí nhớ của tôi bé nhỏ, không có cảnh rước đèn và ngắm trăng. Bất chợt tôi nhận ra mình chưa bao giờ thích trung thu. Giống như tôi chưa bao giờ thích thằng hề hay ông già Noel. Tôi cũng chưa từng thử nghĩ tại sao nên tôi mặc kệ. Chỉ khi tôi đã lớn rồi thì mới bắt đầu để ý ra bọn trẻ con chơi trung thu khắp nơi. Hiển nhiên như là trẻ con nhất định phải được vui chơi rước đèn vào tết trung thu vậy. Tôi thu nạp điều đó như một kiến thức sách vở.

Năm 2006, lần đầu tiên tôi tham gia tổ chức chương trình trung thu cho mấy em nhỏ từ các trung tâm và nhà mở. Đó là trung thu đầu tiên có ý nghĩa trong đời tôi. Và tôi luôn thầm cám ơn người đã đem trung thu đó đến cho tôi.

Tôi đã từng nghĩ tôi sẽ làm thế mỗi năm. Không phải là làm cho nó hoành tráng hơn hay quy mô hơn, mà tôi muốn làm nó ngày càng hay hơn, vui hơn và ý nghĩa hơn. Tôi muốn chạm vào những nụ cười ngả nghiêng của bọn trẻ, những nụ cười xa hơn và xa hơn nữa.

Ước mơ đó đã không thành hiện thực. Tôi làm chương trình năm 2007 với nhiều sự tán dương hơn nhưng đi xa ước mơ hơn. Năm 2008 tôi làm người đứng ngoài cuộc dù vẫn đầy quan tâm. Và năm 2009 thì tôi đánh mất một trung thu của mình.

Năm nay, tôi quay trở lại tìm kiếm giấc mơ của mình. Tôi gặp lại những con người của ba bốn năm trước. Những con người vẫn luôn đầy lòng yêu thương và không mệt mỏi theo đuổi ước mơ của họ trong nhiều năm. Chúng tôi cùng nhau đi xa hơn, cười đùa trên cả những thiệt thòi và gian khó.

Địa hình khu vực khó khăn. Đội văn nghệ liên tục gặp sự cố khiến cả bọn phải đổi người đổi kịch bản loạn lên. Phần quà cho mấy đứa nhỏ eo hẹp thiếu thốn. Đến xin mấy cái bánh trung thu mà cũng bị từ chối, bảo rằng tổ chức ở thành phố thì bao nhiêu cũng cho, còn tổ chức ở dưới Cần Giờ thì không. Thiếu nhân lực, chúng tôi ngày nào cũng ở chỗ tụ họp đến tối mịt mới về. Ngày lên đường, trời lại mưa. Mưa làm con đường khó đi nay càng khổ ải hơn. Xe tải chở đồ của chúng tôi còn bị lún. Việc treo backdrop gặp khó khăn khiến các nam nhân phải trèo cây sau dãy nhà leo lên nóc trường. Thêm nhiều vất vả từ việc đi đường ống nước cho nhà vệ sinh và đi đường dây điện cho khu vực chính. Đội văn nghệ thì tiếp tục gặp sự cố với phần nhạc nền. Còn mây đen thì cứ bu trên đầu và mưa cứ rơi rồi ngừng, ngừng rồi lại rơi…

Nhưng chúng tôi tự hào đã xoay sở được. Dù phải mở túi quà ra nhiều lần, để bỏ thêm cái này cái nọ, nhưng lòng vẫn vui khi ngồi đếm cho đủ 8 món trong mỗi túi. Dư mấy bịch hạt điều, cả bọn hí hửng ngồi nhai chóp chép. Sau đó khi lên đến Cần Giờ vẫn còn mở túi ra tiếp để bỏ thêm quà vào mà không ai phàn nàn gì. Việc thiếu phần ăn trưa lại biến thành niềm vui chia nhau miếng xôi, một tay bốc từng miếng đút cho bốn năm miệng ăn. Chúng tôi rốt cuộc vẫn có một sân khấu hoành tráng, điện nước đầy đủ cho khu vực, đội văn nghệ hát chay nhưng các em vẫn hồ hởi thưởng thức, phần ăn cho các em ngon lành, túi quà cho các em nặng trịch…

Nhưng niềm vui không phải đến từ sự tự hào mà chính những ánh mắt ngày hôm qua tôi nhìn thấy đã đền bù tất cả. Những nụ cười nhỏ xíu ấy đẹp hơn mọi lời khen thưởng tán dương.



Tôi mong sao đây là sự bắt đầu mới cho ước mơ của tất cả chúng tôi – những bàn tay mà tôi thương yêu như yêu thương các nụ cười bé nhỏ của tôi vậy.

2 comments:

Tui said...

tết bà có ctrinh hông? tui chắc chỉ về dịp tết dc thôi

Trâm Lê said...

Chương trình thì luôn luôn có. Chỉ là tui có làm hay ko thôi, tại vì tết thì tui hay đi chơi xa :">

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.