Từ giờ đến trước khi chết, mình sẽ cố viết nhiều hơn nữa.
Mình sợ là lúc đó mình sẽ không nhớ mình đã sống một cuộc đời thế nào. Nhưng nếu trước lúc đó vẫn có thứ nhắc mình nhớ mình đã làm gì trong bấy nhiêu năm tháng, mình chắc sẽ ra đi rất thanh thản.
Mình sợ là lúc đó mình sẽ cảm thấy buồn vì phải từ bỏ cõi đời. Nhưng nếu trước đó có thứ nhắc mình nhớ mình đã sống vui vẻ thế nào, mình chắc sẽ ra đi trong nụ cười.
Mình sợ là lúc đó chẳng còn ai buồn khóc mình. Nhưng nếu trước đó vẫn có thứ nhắc mình nhớ mình đã từng được yêu thương thế nào, mình chắc sẽ ra đi rất mãn nguyện.
Nếu may mắn có người ở cạnh mình lúc đó, mình lại sợ họ sẽ buồn vì phải xa mình mãi mãi. Nhưng nếu họ đọc được những gì mình đã viết, họ chắc sẽ biết mình yêu thương họ bất kể mình ở đời này hay đời sau. Họ sẽ cảm thấy hạnh phúc khi nhận ra điều đó.
Còn mình, mình sẽ ra đi thật nhẹ nhàng.
[Chỉ là ghi thêm một điều vào danh sách những điều cần làm trước khi chết thôi mà cảm xúc ra cái mớ sến rện này hế hế]
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
1 comments:
này phải bỏ trong giỏ sách chứ nhỉ?
Post a Comment