Thiệt lòng là buồn ghê gớm. Dù bị chê đen thui xấu xí ốm nhách mặt mụn cũng buồn lắm nhưng cũng không buồn bằng những khi nghĩ đến chuyện này.
Sáng nay mua sẵn ổ bánh mì để lấy máu xong thì ăn sáng (kiểm tra sức khỏe định kỳ ở công ty). Vậy mà sau khi cho huyết xong thì không thấy ổ bánh mì đâu nữa. Đứng suy nghĩ gần năm phút cũng không nhớ ra đã để ổ bánh mì ở đâu. Chạy lên chạy xuống tất tả tìm, chạy cả ra xe bánh mì cũng không phải để quên ở đó. Rốt cuộc thì nó nằm trong túi áo khoác vắt trên ghế ngồi (!).
Đừng nói là ổ bánh mì ăn sáng. Máy ảnh còn lạc mất được, cho ai mượn, ai trả khi nào, trả xong để đâu không nhớ ra. Cả cái sổ hộ khẩu mà cũng làm mất tích, để một phen náo loạn lên rồi mới phát hiện ra mình cất nó trong cái hộp đựng bằng khen với sổ liên lạc. Luôn cả chìa khóa nhà, chìa khóa xe cũng để lạc đâu không nhớ, đến giờ vẫn chưa tìm ra…
Lúc nào cần cất để đồ đều tâm niệm để ở chỗ nào dễ nhớ nhất. Và hầu như lúc nào cũng không nhớ ra chỗ dễ nhớ nhất đó là ở đâu…
May mà đi làm thì cái gì cũng ghi vào sổ, ghim vào lịch, nếu không chắc bị đuổi việc sớm, có nước cạp đất mà ăn…
Đó giờ vẫn nghĩ ra rất nhiều điểm tốt của việc mau quên. Vì coi phim ma không bị ám ảnh, tối mới coi thì đêm đi ngủ đã quên sạch. Vì những giận hờn chỉ thoáng qua vài phút. Vì chuyện quá khứ không hiện lại để dằn vặt ai. Cả những tổn thương và đau lòng cũng bỏ qua được hết. Khi nhớ lại những tháng ngày đã qua hay nghĩ về một ai đó, chỉ còn những kí ức đẹp (!).
Nhưng mà…
Nhưng mà…
Mấy ai hiểu được một người trí nhớ kém cũng buồn về bản thân nhiều lắm.
Vẫn biết con người không ai hoàn thiện. Nhưng lẽ nào mắt nhìn đã kém, tai nghe càng tệ, cả trí nhớ cũng thế này… Lẽ nào mấy sợi dây trong đầu mình bị lỏng hết rồi…
Mai mốt mình già…chập dây cháy rụi hết…mình sẽ ra đến nông nỗi nào đây…
Hic, cứ buồn là lại thèm ăn và đi chơi là sao ta…
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
6 comments:
ăn cơm cháy chà bông hông?
cơm cháy chà bông chấm bia huh @.@
Coi "50 First Dates" đê
I, phim này gái chưa coi. Đọc nội dung thấy có vẻ thú vị. Tối về kêu chồng "đao" về xem. Cám ơn anh Hà Phú giới thiệu.
nỗi buồn này tui chia sẻ dc nè. Má tui nói, đầu mà ko dính cần cổ có ngày để đâu ko biết =)) Có bữa đi nhà sách, đọc sách cọp rồi kẹp thẻ xe vào trang..tâm đắc..bịnh ghê hông, đi vòng vòng quên mất vụ đó ko có thẻ xe thiếu điều ngủ luôn nhà sách thì có bạn hiền xuất hiện chỉ chổ để thẻ =))
Mốt già ai hỏi tuổi mình..ko nhớ nói sai ko bị kiu xạo xự. haha
Ôi, tui thương bà quá. Mai mốt già rồi, tui với bà cứ 2-3 ngày là làm quen nhau lại từ đầu, nói chuyện hoài ko chán luôn hen :))
Post a Comment