Hôm nay tháng 6 ngày 13 mà mơ màng tưởng là thứ 6 ngày 13.Quả báo liền cho sáng thứ hai là tiếp nhận tin đau đớn: nhỏ ipod tím yêu thương đã chính thức từ giã cõi đời. Xác nhỏ giờ yên vị trong hộp trắng trong suốt. Màu tím dịu dàng vẫn không thay đổi.
*
Đúng cái thời điểm mà ai cũng nói về chuyện bóng đá. Nó lại thấy cảnh một trai một gái vần quanh một trái banh da trên khoảnh đất bụi mịt mờ. Đứa trai có nụ cười rất hiền. Còn đứa gái thì học mãi vẫn không biết sút banh.
*
Những ngày này sài gòn nắng như đổ lửa. Nó lại thấy cảnh một trai một gái trên chiếc xe đạp sườn ngang nói cười líu lo không nón đội đầu. Đứa trai đạp một vòng xa lắc chỉ để thấy đứa gái lên hết bậc cửa vào đến nhà mới quay đầu lại.
*
Mười năm rồi, nick yahoo đầu tiên và có lẽ là duy nhất trong đời là joeynh4. Đời là một chuỗi những điều đến rồi lại đi. Nhưng có những thứ ở lại, như lẽ tất nhiên.
*
Có những năm tháng đã đi qua mà không rõ nghĩ về nhau được bao lần. Nhưng cầm trên tay một hộp viết màu tím, một đồng hồ màu tím, một cái áo khoác hay cái điện thoại màu trắng nhỏ xinh, (rất nhiều sau đó) và cả cái ipod tím nữa, tất cả nhiều hơn mọi lời có thể nói ra.
*
Có những năm tháng đang qua đi mà mỗi người đi một con đường khác nhau.
Sẽ mười năm nữa cho những điều sẽ đến rồi sẽ đi.
Nhưng có những thứ ở lại, như lẽ tất nhiên.
*
Khuyến mãi bài viết mà gái thích nhất của abinh (tức phóng…viên Trần Minh). Trong đó đề cập đủ bộ heo đen – heo ú – heo hí – heo sún, quan trọng là nó nhấn mạnh vào nhân vật mà gái dùng để đặt tựa “nhóc tím”. Hình minh họa chỉ có ba đứa vì con heo ú cứ bay bay lơ lửng chụp hình làm sao lên ảnh được.
Nỗi lòng Trương Chi17:07 28-10-20081. Tui thích làm cho mọi người cười. Với tui, cuộc sống đẹp biết bao, trên cành cây chim hót mời em chơi với tụi chim, hãy mở lòng ra, chào chim, cười với chim, chơi với chim! Trên đời này có nhiều mảnh đời bất hạnh, chính vì vậy mà mình càng phải thấy mình may mắn, mình phải mở lòng, cười lên cho sảng khoái. Mình cười thì người đối diện mới thoải mái, mình ghét bộc lộ nỗi buồn trước mặt mọi người vì mọi người sẽ buồn lây với mình. Đó là bất công với người đối diện!
2. Mà muốn làm cho mọi người cười thì phải làm răng? Phải nói nhiều, phải kể nhiều câu chuyện vui. Tui có quen với một thằng tên Thắng, nó kể chuyện cười không bao giờ người khác cười nổi, mà riết thành thương hiệu luôn. Tụi tui gọi nó là Thắng vô duyên. Tui cũng vô duyên, nhưng lâu lâu vẫn làm mọi người cười nên được gọi là Bình vô duyên - có duyên, nó là Thắng vô duyên - vô duyên. Đó, nội cái chuyện đó là mắc cười rồi ha, hahahaha
3. Lại nói tiếp về bạn Thắng vô duyên double heng. Bạn này không chỉ kể chuyện cười người ta không cười, mà người ta kể chuyện cười bạn ấy cũng không cười. Thiệt là bất hạnh. Lúc cả bàn không ai cười thì nó phá ra cười vì câu chuyện nó kể. Còn khi cả bàn phá ra cười thì nó ngồi im re vì không thấy mắc cười về câu chuyện mọi người kể. Tội ghê chưa, humour bị lệch pha đó mà.
Có 1 lần tui kể cho nó nghe chuyện cười về con gấu, nó không cười gì hết, tui quê quá trời. Vậy mà 2 ngày sau, nó nhắn tin cho tui là nó đang cười rũ rượi về chuyện con gấu của tui, nó cười suốt từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối. Mà lần sau nghĩ lại thì cười to hơn lần trước. Lần đó nó đi với đoàn khách, trên xe nó cười 1 mình, người ta nghĩ nó khùng. Người ta đâu có biết là nó... khùng thiệt!
4. Lại nói tiếp về câu chuyện làm bạn Thắng vô duyên triple cười heng. Tại sao câu chuyện cười đó nó làm nó cười, mà cười chậm như vậy? Câu chuyện nó kể về cái gì. Liệu mọi người nghe chưa? và mọi người nghe thì có cười không? Và nếu cười thì có cười liền không? Hay phải chờ 2 ngày như thằng Thắng? Câu chuyện đó sẽ có vào cuối entry này (hà hà, bắt trước Trí Quyền nè)!
5. Tui có một nhỏ em tên là Châm, còn gọi là Châm Ấn Độ, em này đen từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong. Đen theo nghĩa đen (black) và đen theo nghĩa bóng (unlucky). Nhưng em này rất hay cười. Và tui đồ rằng em là một trong những người có nụ cười duyên nhất mà tui từng biết. Có một lần em đau bụng sắp xỉu trên Thủ Đức, tui chở em về. Đó là một trong những khoảng thời gian đen tối nhất của em, nhưng khi tui nói 1 cái gì đó làm nhảm, em lại nở nụ cười dù bụng thì đang đau quằn quại. Tui biết rằng chỉ cần lạc quan, người ta có thể vượt qua những sóng gió lớn nhất của cuộc đời.
6. Tui có quen một người, tên là N, nhưng chưa gặp lần nào. Người này bị ung thư, đã mất. Trước khi mất, tui nói chuyện với bạn ấy qua điện thoại. Đó là trước ngày Valentine năm 2004, bạn ấy muốn tặng quà Valentine cho bạn trai của mình, đó là một thanh chocolate do bạn tự làm. Bạn ấy bảo rất buồn, vì đây là món quà Valentine đầu tiên nhưng cũng là cuối cùng bạn ấy có thể tặng cho người mà bạn ấy yêu thương nhất. Tui nói không. Tui bảo bạn hãy làm 30 thanh chocolate như vậy. Cứ mỗi năm đến ngày 14-2, tui sẽ đem chocolate tới giao tận tay bạn trai của bạn ấy và bạn ấy vẫn sẽ hiện diện trong mỗi ngày tình yêu, như chính tình yêu cũng bạn sẽ hiện diện trong lòng anh ấy. Bạn ấy đã bật cười. Đó là lần cuối cùng tui được nghe bạn cười. Vậy mà đã 4 năm rồi!
7. Mấy hôm nay tui hay buồn chuyện trong cơ quan tui. Nhưng tui cũng biết xung quanh tui, tất cả những PV đã thành danh đều phải trải qua hàng loạt chuyện khó chịu cay đắng gấp 2046 lần tui. Vì thế tui lại cười, như một thằng điên vậy đó. Mấy anh hỏi sao tui cười. Tui nói, dạ tại em buồn quá nên em cười. Mấy anh hỏi buồn chuyện gì. Tui nói dạ em buồn cười. Vậy mà mọi người cùng cười. Hahahaha
8. Thôi, tui nói thẳng câu chuyện về con gấu nha. Chuyện như vậy nè. Kể ra trên blog chắc chắn là ko vui rồi. Vì nếu nghe tui kể ngoài đời, tui sẽ kết hợp với cử chỉ của tui, cái giọng eo éo dô dzuyên dzô cùng của tui và làm ra dáng con Kungfu Panda nó mới dzui. Nhưng tui cũng kể, để mọi người biết tại sao thằng Thắng tốn 2 ngày mới cười heng.
9. Cảnh sát 3 nước: Mỹ, Trung Quốc và Việt Nam dự cuộc thi CS giỏi nhất hành tinh.
Ban giám khảo dắt 3 nước đến rừng Amazon, thả vào đó 1 con thỏ. Ai tìm ra con thỏ trong thời gian ngắn sẽ được trao giải nghiệp vụ số một thế giới.
Người Mỹ rải chip khắp rừng, 4 tiếng sau không một con chip nào phát hiện được con thỏ.
Người Trung Quốc cử 1 triệu người vào rừng, dắt theo 2 triệu con chó săn (người đông mà, lấy thịt đè thỏ luôn). 8 tiếng sau cũng không phát hiện được con thỏ.
Người Việt mình chỉ cử có 2 cảnh sát vào thôi, và trên tay mỗi anh cầm 1 con dao. 5 phút sau ảnh dắt ra một con gấu, mình chi chít vết chém. Con gấu đến trước mặt ban giám khảo khóc lóc ỏm tỏi. Nó nói: "Mấy anh, tha cho em, đừng bắt em, em là con thỏ, em là con thỏ"!
10. Hết entry rồi. Tại sao entry này tên là nỗi lòng Trương Chi. Tui cũng không biết nữa. Đôi khi mình đâu biết mình làm gì phải không nè, hehe
Trần Minh