blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Wednesday, June 9, 2010

Ả chỉ có một chấm (nghi ngờ là) não bé xíu. Sáng nay ả dùng tất cả chỗ ấy (nếu có) để giặt đồ.

Giặt luôn áo luôn quần, luôn nón luôn vớ, luôn găng luôn giày. Nỗi buồn không phải áo quần. Ả cũng đem giặt luôn.

Giặt đồ là một hành động rất tàn bạo, ả nghĩ. Đem hết mùi của những ngày đã qua trộn vào một chỗ đầy nước, rồi rắc lên đó thứ bột có kèm chất tẩy, dày vò nhàu nhò cho đến khi rũ rượi. Sẽ chẳng còn gì để lại, ngoại trừ hương thơm đã được tivi quảng cáo.

Nhưng ả vẫn cứ giặt hết. Ngâm một hồi rồi nhồi. Nhồi một hồi rồi vò. Vò một hồi rồi vắt. Vắt một hồi rồi lại nhồi. Nhồi một hồi lại vò. Vò một hồi rồi chà. Chà một hồi rồi thì mệt.

Dưới hai bàn tay ả, tất cả đã ướt sũng và nhăn nhúm. Người ta chẳng thể nào chỉ tẩy đi vết bẩn mà không làm tổn thương đến chính vật chủ. Càng muốn xóa sạch thì càng phải dùng thuốc tẩy mạnh, càng dùng thuốc tẩy mạnh thì mẩu vải càng tơi tả, mất màu và mục rách. Hoặc đeo găng tay, hoặc bị lột da đến đỏ tấy.

Nhồi vò chà vắt mãi cũng phải thôi. Rồi thì ả tọng cả đống rúm ró đó vào thau và bưng lên sân thượng. Ả đứng nhìn những cái móc đủ màu sắc máng lủng lẳng trên mấy sợi dây cũ kỹ đã trũng xuống. Ả vẫn thích việc chọn từng cái móc cho mỗi thứ đem phơi, mặc dù cuối cùng cũng treo lên cùng một sợi dây.

Ả xách từng thứ lên và giũ mạnh. Nước văng cả lên tóc ả. Nhưng ả vừa treo cái đầu tiên lên thì trời thả nước xuống. Ả nhìn lên những đám mây rồi lôi đống đồ vào hiên. Đứng ngắm mưa vào một sáng tháng sáu sẽ được mùi hơi đất rất nồng, ả biết.

Ả thích phơi đồ. Phơi đồ là một hành động đầy hy vọng, ả nghĩ mãi không ra tính từ nào khác. Mọi thứ sẽ bớt sũng nước và trở lại như cũ khi đã khô. Để mặc cho mặt trời và gió lo liệu, người ta chỉ cần canh chừng những cơn mưa. Cũng có khi nắng quá làm khô quéo mọi thứ, hoặc ít nắng quá thì để lại mùi ẩm nước.

Ả thích ủi đồ nhất. Ả sẽ chăm chút từng nếp nhăn để không còn nhận ra dấu vết của sự dày vò. Hơi nóng cũng sẽ làm bay bớt mùi xà bông và nước xả. Những thứ này được chế ra để tạo hương thơm nhưng thật ra nó làm mất đi một số thứ riêng biệt của mỗi người.

Đám mây đã bay đi và ả phải dừng suy nghĩ. Ả đứng phơi đồ trong cái đầm ngủ màu vỏ chanh. Gió mát lạnh lùa vào tóc. Buổi sáng yên tĩnh đến mủi lòng…

Trời trong. Rồi nắng sẽ lên. Phơi cho khô.

2 comments:

Anonymous said...

e e e tui thich cai nay ne..
ba giat do = tay ha? Ba mac. ao ngu..giat do ha? =))
Tui thich giat do, vi chugn wy la sau do co the sung suong nhin do` sach se dc nguoi khac mac, sach se va thom tho.

Trâm Lê said...

Buồn đời mới giặt tay thôi. Bình thường giặt máy chứ giặt tay chi cho mệt rũ người ra. Tui vốn còm nhom như que củi rồi hehe

p/s: Tui biết bà thích giặt đồ, nhưng tui thích phơi đồ với ủi đồ mà =))

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.