Khi chúng mình gặp lại, có thể em sẽ khác hôm nay
Nhớ ngày nào, chuồn chuồn nhảy, biển ấm. Bàn chân trần đi trên cát êm. Những bình yên đến chạm vào vai ru em trong ánh ngày rực rỡ…
Anh của em, những ngày không gặp mặt, có buồn không? Tóc có bạc? Chân mày có mờ? Khuôn mặt có hao gầy?
Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay, môi em nhớ những cái hôn rất vội. Ngõ vắng xa, dã quỳ đã thôi vàng, lối cỏ xanh hôm chúng mình đi đã xơ xác nhớ một người đi vắng…
Khi chúng mình gặp lại, có thể em sẽ khác hôm nay
Nhớ lần đầu em ôm lấy cánh tay trần, đã không muốn buông ra nữa… Nụ hôn nhẹ lẽ ra không nên thơm đến thế, để ta quay một vòng choáng váng …
Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng. Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn, như gió xô, như thể… em đã ngàn kiếp đợi chờ anh …
Anh của em, mãi kiếm tìm điều gì?
Đời anh rộng quá, bàn tay em nhỏ bé. Nhưng chỉ cần anh dừng bước lang thang, về với em. Căn nhà em ngỏ cửa, chờ anh, dù ngày dài hay ngắn…
Giá em có thể yêu anh, không do dự
Giá anh có thể yêu em, như đã đến giây phút cuối cùng, như đã đến giờ tận thế, như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, như dòng sông sẽ cạn muôn đời, lối đi chung của hai đứa sẽ biến mất…
Ngày mai khi chúng mình gặp lại, có thể em đã khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai, như chiếc lá một ngày phải tàn úa…
(ngày tháng sáu)
[Phỏng theo một bài thơ nào đó không còn nhớ rõ]
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
0 comments:
Post a Comment