blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Friday, February 25, 2011

Sáng nay tui lại dời đợt đi sữa thêm một tuần nữa.
Đây là lần dời thứ n từ lần đầu tiên dự định đi là mồng 2 Tết.


Thật ra, tui có thể kèo nài vài bạn chở sữa phụ với tui. Chỉ cần 4 chiếc xe máy là chở được 8 thùng rồi. Mà thật ra nữa thì 2 xe cũng có thể xoay sở được. Nhưng rốt cuộc tui lại không nhấc nổi tinh thần để đi.


Có đôi khi, trong đời, tui cảm thấy cô đơn, kiểu như thế.
Có đôi khi, trong đời, tui buông tay với chính điều do tui dựng nên, như thế.
Có đôi khi, trong đời, tui cảm thấy giận mình, ngay sau khi tui buông tay, như thế.




Tui chợt nhớ tới mấy đứa nhỏ. Nhớ tới tụi nó sau cả một thời gian lỗi hẹn đem sữa lên cho tụi nó.
Tui nhớ ra mình đã có lúc quên. Quên hoàn toàn.
Quên hết, quên như thể tui chỉ có mỗi việc là ăn chơi cho thỏa lòng.

Tui có quá nhiều ham muốn cá nhân. Tui thích đi chơi, thích lặn biển thích nhảy dù, thích đi rừng thích leo núi, thích đọc sách thích xem phim, thích thấy mình học hành siêu việt, thích thấy mình công việc giỏi giang, thích thấy mình đảm đang việc nhà. Thích làm được tất cả những điều đó mà vẫn không bỏ quên ước mơ khổng-lồ-vĩ-đại của mình.

Chỉ có một đứa không não mới điên khùng như thế. Như tui.

Giống như tình yêu vậy. Việc bắt đầu luôn dễ hơn rất nhiều so với việc duy trì lâu dài.

Nhưng tui biết,
Có đôi khi, tui sẽ thế này. Ngồi xuống và buông tay.
Rồi tui lại sẽ đứng lên, và đi tiếp.



Chỉ là,
Tui không biết cuộc đời còn cho mình bao nhiêu tháng ngày
Mong sao tui đừng ngồi quá lâu...

Có đôi khi, tui cảm thấy cô đơn, ngay trong giấc mơ của chính mình...

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.