blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Saturday, February 12, 2011

by Joey Le on Saturday, February 5, 2011 at 12:12am

Theo kế hoạch thì lẽ ra mình đang học bài. Nhưng mình lại lăn qua viết blog nữa.



Có lẽ vì mấy hôm nay trời ít gió quá nên mình nhớ…



***



Mình biết là mình có rất nhiều sở thích quái đản. Nhưng cả khi bỏ qua mấy trò đi chấm, băng rừng, leo núi, lặn biển... thì mình vẫn luôn còn một mơ ước cháy bỏng.



Bay.



Bay là trên mặt nước.

Bay trên những ngọn núi.

Bay qua những cánh rừng.

Bay luồn vào đám mây.

Bay đua với cơn gió…



Giấc mơ bay luôn là những giấc mơ tuyệt đẹp của mình.



***



Lần đầu nhảy dù: Ngọt ngào và man trá



Dự định học nhảy dù từ năm trước nữa và đã nộp hồ sơ. Nhưng đến tận năm ngoái mới đi học được. Rồi qua hai tháng rưỡi học hành bữa được bữa cúp, cuối cùng cũng thấy tên mình trong danh sách nhảy.



Đêm trước ngày đầu tiên, gái nôn nao đến nỗi thao thức hết mười lăm phút mới ngủ được. Nhưng điện thoại vừa gọi là gái bật dậy ngay. Tâm trạng không định hình được...do còn buồn ngủ :">



Ba giờ sáng, loay hoay với băng cổ chân, quấn cổ tay, bó đầu gối, rồi áo rồi quần rồi vớ rồi giày um sùm. Có cảm giác đã bịt chặt kín khắp thân thể đến nỗi không còn khe hỡ nào để thấy hồi hộp…



Lần đầu nhảy dù nên chồng dậy sớm chở đi. Ngồi trên xe nhắm mắt nghe gió hát và mơ màng nghĩ đến việc mình rơi từ trên cao xuống xé màn gió này thì sẽ thế nào…



Đến nơi thì mọi người gần như đông đủ cả. Vài người trông như thức trắng đêm hay không ngủ được sao đó. Một số khác thì mặt mày trông rất nghiêm trọng, miệng cười mà lông mày cứ líu nhíu…



Người nhảy dù và người thân đi coi chia tay nhau tại trạm xá khám sức khỏe. Tại đây, người nhảy dù sẽ được đo huyết áp, còn người thân thì cứ ngồi trên xe để được chở thẳng tới sân bay Biên Hòa.



Huyết áp 8/10. Trong khi mọi người lo lắng huyết áp tăng cao thì gái vẫn chẳng khác bình thường chút nào. Có khi mình là sinh vật đơn bào không có não thật :”>



Đứng quơ tay múa chân với mấy động tác khởi động mà trong đầu cứ mãi nghĩ đến việc sẽ lơ lửng trên không thế nào…



Đến lúc mang dù vào người mới bắt đầu thấy…nặng. Nó nặng gì mà nặng khủng khiếp. Dù chính phía sau, dù dự bị trước bụng, và vô số các loại dây nhợ. Rồi thì hết anh này đến bác kia cứ đến chỗ mình thắt dây khóa đùi rồi siết dây khóa dù vì…nhìn sợi nào cũng lỏng le. Bác nào đi nữa thì cũng chỉ làm được đến thế thôi, siết hết cỡ rồi mà dây nào cũng còn rộng dư. Thiệt hợp ý mình. Mình vốn không thích cái gì cứ bó sát vào người mà. Rộng rãi cho nó thoải mái.



Dù sao thì lúc này cũng bắt đầu thấy tim đập nhanh hơn rồi. Có lẽ do khởi động. Có lẽ do vác nặng. Có lẽ do háo hức.



Kiểm tra mọi thứ xong xuôi thì cũng đến lúc lên trực thăng. Nhìn nó ghê gớm vậy thôi chứ cũng y chang…xe chở heo. Gần 20 mạng cùng với thiết bị dù lỉnh kỉnh bị nhét lên một khoang tối om om không ghế ngồi. Cả đám cứ láo nháo người đứng kẻ ngồi.



Mà chỗ này nó có cái vui. Là ai mà thử ngồi xuống thì sẽ hiểu ngay nỗi lòng các chị mang bầu 9 tháng. Thành ra các anh cứ trầm trồ ngắc ngứ là các chị thiệt giỏi quá =))



Vậy đó. Mọi người cứ kiếm đủ chuyện trên đời dưới đất để chọc cười nhau, để động viên nhau, để an ủi nhau. Trực thăng không biết cười. Trực thăng lạnh lùng thả dù gió xuống trước và bay một vòng. Anh Trung – người vỗ vai vĩ đại – thì biết cười. Anh cười duyên rồi gật đầu một cái, tốp đầu tiên mà thường là các anh chị khóa trước liền lật đật vào vị trí, móc dây cáp, và hai tay đặt vào vòng tay kéo…



Cửa trực thăng mở ra. Gió táp vào khoang. Mát đến tận xương.



Anh Trung cứ thế vỗ vai từng người một. Mà tốt nhất là ngoan ngoãn mà nhảy ngay, không thì cũng sẽ bị “đá” ra =))



Gái không chắc mình có nhìn thấy sự chần chừ hay nỗi hoảng hốt nào của đồng đội khi lao ra khỏi cửa trực thăng…vì hồn vía của gái cũng đang ở đâu không rõ…



Rồi cứ lớ ngớ mải nghĩ sao mà gió mát lạnh đến thế... cho tới khi gái đứng vào vị trí. Hai tay đặt vào vòng tay kéo mà thật lòng không chắc mình còn đủ sức giật đứt nó không.



Cửa trực thăng lại mở ra. Gió lại táp vào khoang. Vẫn chưa nghĩ ra vì sao gió nhiều thế. Tạt bay mất tiêu chút mạnh dạn còn sót lại của gái…



Đến lúc đối mặt với khoảng không trước mặt. Tay anh Trung đặt trên vai. Gái thật không nghĩ ra được là mình đang nghĩ gì…



Bốp.



1. 2. Nhảy.



Gió loạn xạ. Thân thể loạn xạ. Tay chân loạn xạ. Trời đất loạn xạ.



“Thôi chết, mấy giây rồi…”

“Thôi đếm tiếp luôn…”

“Rơi được ba giây!”



Bựt.



Lụp bụp loạn xạ.



Hút.



Chợt người nhẹ như bông. Không rơi nữa. Lơ lửng.



Gái mở to mắt ra nhìn.

Xung quanh bao la và xinh đẹp như thiên đàng.

Mặt đất xa tít dưới chân. Phía trên dù trắng tinh bung tròn trịa. Không dây nào bị vướng, không một lỗi nào phạm phải.

Gái trôi bồng bềnh trên không trung…



“Bay. Ô hô mình bay này. Mình đang bay này…”



Hít thở không khí mang mùi hạnh phúc. Chao ôi là ngọt ngào...



Một lúc sau...“Mà tâm chữ T đâu nhỉ???”



Trước mặt không thấy. Bên này không thấy. Bên kia cũng không thấy. Ngoái ra sau cũng không thấy…



“Mình rớt qua thế giới khác rồi chăng -.-“



Chấm não hoạt động dữ dội. Rồi gái mới kéo cái nón đội đầu ra sau một cách thật bạo lực. Và ngoái cổ thật mạnh ra sau nhìn. Đúng là chữ T nằm nay sau mông mình.



Dễ ợt. Kéo dây lái thật dứt khoát và dù quay nửa vòng ngọt ngào. Chữ T đã nằm đúng trước mặt như bài học.



Trôi bồng bềnh…

Trôi ngọt ngào…



…và man trá…



Chữ T còn xa tít dưới chân mà dù của gái đã bay lướt qua mất >”<



Bay gì mà bay khí thế dữ. Bất chợt thấy dù mình bay nhanh ghê…



Đó không phải lúc để nhẩm tính tốc độ tiến của dù cộng với tốc độ và hướng gió… Mà cũng quên béng cái công thức rồi !?!



Chỉ có lời sư phụ luôn hữu ích nhất. Cứ như sư phụ biết chắc mình sẽ bị gì…



Này thì quay dù, này thì chống gió, này thì giật đu kéo cật lực hai dây điều khiển. Nhưng hai cánh tay bắt đầu mỏi run rồi mà dù cứ bay, cứ bay, cứ bay…



Bay xa mút mù khơi khỏi khu tập trung, bay đến tận rìa của đám cỏ lau. Dù sao cũng là địa hình lí tưởng để đáp. Thì khép chân, giữ chặt 3 điểm chạm, chớp nhoáng quyết định hướng gió và kéo dây điều khiển.



Kịch. Đáp nhẹ nhàng. Vững vàng trên hai chân. Không té ngã. Dù ụp xuống ngay phía trước.



Gái có lẽ đã mất vài phút để chắc là hồn xác cùng ở một chỗ.

Không phải vì sợ nữa.

Mà vì mới đó đã thấy nhớ cảm giác bay bồng bềnh ấy…



p/s: Nghe có vẻ nhẹ nhàng thế thôi chứ hôm sau phát hiện một vết bầm ở đùi, một cục bầm ở ống quyển, chỗ chạm số 2 đụng vào là đau (đầu gối), đau xương mặt phía dưới cằm (sau này biết là do dù lỏng không chặt nên khi bung thì đập vào mặt), và dĩ nhiên là mỏi nhừ hết hai tay...

(Còn tiếp...

Nhảy dù lần hai: Ứng dụng lý thuyết xử lý bất trắc)

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.