by Joey Le on Monday, January 24, 2011 at 10:11pm
Thiệt quá khó để biết mình thích làm nghề gì nhất.
Suốt bốn năm đại học, tui làm đủ thứ công việc, miễn sao kiếm ra tiền. Từ phục vụ bàn đến phụ bán rau ngoài chợ. Từ bán hàng đến quản lý shop. Dạy kèm, trực tổng đài điện thoại, kể chuyện em nghe, thông dịch, biên dịch, MC hội thảo, hướng dẫn du lịch, vân vân và vân vân... Lôi luôn cả sở thích ra kiếm tiền là làm thiệp đem bán rồi sau đó làm thiệp theo yêu cầu.
(Đang viết nửa chừng...)
***
Tự nhiên tui nhớ là tui chưa từng viết về cái thời lăn lộn này. Tranh thủ viết xuống kẻo sau này quên mất.
***
Tập 1: Nghề làm thiệp
Lần đầu tiên tui bán thiệp là tui chọn dịp Giáng Sinh. Tui làm cỡ đâu 20-30 cái, mỗi kiểu chỉ một cái duy nhất. Bán vèo phát hết sạch. Một lời sáu bảy tám gì đó. Tại vì tui không tốn tiền mua giấy, giấy tui xài là giấy được cho, nó là giấy thủ công loại rẻ tiền giành cho con nít nước ngoài cắt chơi. Phụ liệu thì tui tận dụng bông gòn, nùi chùi chén, ron kim loại, lưới (ngăn muỗi) nhà xài còn dư, nút áo cũ, dây kéo hư, vải vụn, dây thừng dây dù, đồ cột tóc bị đứt, ren rua hoa hòe của áo quần đã rách… và dĩ nhiên là bìa vở giấy lịch hộp giấy hầm bà lằng các kiểu. Đến băng keo hai mặt tui cũng tiếc tiền không mua, tui xài băng keo thường cuộn lại hiệu quả vẫn y như keo hai mặt.
Hết loại giấy được cho, tui nhắm chừng mà mua giấy ngoài nhà sách thì chả còn lời được nhiều. Thế là tui không làm sẵn đem bán nữa. Tui đi dụ người ta đặt thiệp để tui làm. Không ngờ được mùa lắm. Thích màu gì, hình gì, thông điệp gì, tui tư vấn trọn gói hết. Khách quen tui còn bonus thêm phần hướng dẫn mua quà gì gói quà ra sao rồi kèm thiệp vô rồi tạo tình huống thế nào blah blah các cái. Dĩ nhiên là tui luôn để cho cái thiệp của tui xuất hiện vào lúc cao trào làm tăng tính quan trọng của nó lên nhiều lần.
Nghề này vui. Tui vẫn còn giữ cuốn sổ hồi ấy tui dùng để ghi yêu cầu của khách.
Nhưng cũng nhiều khi buồn thúi tay. Có người kêu tui phải làm cái thiệp nền màu xanh ngọc bích đậm pha với màu cam dạ quang. Còn thấy chưa đủ ác nên bảo tui nhớ thêm trái tim màu hồng vào, và nhớ rắc thiệt nhiều kim tuyến lên. Tui ngồi cắn bút nhai giấy gần cả đêm, thiếu điều muốn dùng bút lông rạch lên tay vài đường, mà cũng không cách nào làm cho cái thiệp ngó được con mắt. Màu mè cứ đập nhau chan chát. Khi giao hàng được khen tới tấp, tiền cũng đã cất vào túi, nhưng lòng thì buồn vô hạn.
Thêm vài lần nữa. Rồi tui bỏ nghề.
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
0 comments:
Post a Comment