blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Saturday, February 12, 2011

by Joey Le on Monday, February 7, 2011 at 10:21am

Gái lâng lâng suốt từ lúc tiếp đất. Miệng cứ cười mãi. Ngay cả khi miệng mỏi quá không cười nữa thì lòng vẫn cứ rúc rích khúc khích.



Lúc xếp dù cho ngày hôm sau, vô tình thấy một cái dù màu cam tươi rói, trên đỉnh có một bông hoa đẹp ơi là đẹp. Nhìn là biết dù xịn, chỉ có đàn anh mới được nhảy thôi…



Bởi mới nói, vừa thực hiện được một giấc mơ thì lại mơ ngay một giấc mơ nữa :”>



Tối về ngủ ngon mơ đẹp. Sáng hôm sau dậy lúc 3h30, thấy hôm qua ngon lành quá nên băng quấn đơn giản hơn cho dễ cử động. Vừa lái xe vừa nhìn ngắm vừa hít thở vừa nhẩm lại những gì sư phụ đã dặn thêm tối qua… Vẫn tự hỏi sao hôm nay gió nhiều thế…



Lần này mình nhảy tốp đầu tiên.



Tưởng chừng đã quen. Ai dè…đứng trước cửa trực thăng vẫn sợ. Phải nói là sợ nhiều hơn...



Hôm ấy gió to. Rất to. Rõ ràng là vì sao đó mà gió rất nhiều, chỉ là gái vẫn chưa nghĩ ra :”>



Trực thăng lắc lư. Anh Trung nhăn mặt. Tính tính đếm đếm. Đếm đếm tính tính. Lắc lư nhăn mặt. Nhăn mặt lắc lư.



Gái lại đứng trước khoảng không hun hút ấy. Gió lại táp vào tận xương tận óc.



“Tập trung. Khép chân. Khép chân. Khép chặt chân.” – Lời sư phụ bắt học thuộc.



Bộp - Anh Trung vỗ vai.



1.2.Nhảy.



Rơi tự do.



Là thế!



Điếng người. Mà. Tuyệt vời.



“Rơi được một giây. Rơi được hai giây. Rơi được ba giây”

Bựt.

Phụt.

Dù bung.



Gió lớn. Cảnh vật vẫn đẹp lạnh lùng. Không khí vẫn thơm mùi hạnh phúc đến lạ. Cứ như lâu lắm rồi mới được chạm vào.



Rồi ngọt ngào lại qua nhanh. Gái lại lao vào công cuộc chống gió trong vô vọng. Gái thấy đồng đội cùng tốp mỗi người mỗi hướng. Xa tít. Cứ như nhiệm vụ là càng xa tâm càng tốt chứ không phải cố về tâm...



Riêng gái được gió ưu ái thổi vút qua khỏi đám cỏ lau, qua luôn khỏi đường băng, qua luôn thêm một bãi cỏ khác.

Và không hề có xu hướng chậm lại -.-



Vẫn là những nỗ lực chống gió trong vô vọng.



Khi còn cách mặt đất chừng trăm mét, dù của gái đã tiến đến tận dãy nhà kho - Nơi không còn nhìn thấy khu vực bãi tập trung đâu nữa. Chắc phải bay xa mấy cây số rồi cũng nên...



Những mái ngói đỏ hiền hậu nay trông đầy ác ý làm sao…



“Phải đáp trên mái nhà thật sao?!?! Đáp trên mái nhà. Đáp trên mái nhà. ĐÁP TRÊN MÁI NHÀ….....T..h..ậ..t..s..a..o..!!! >”<



Bây giờ sư phụ chẳng hiện hồn ra kịp. Mà sư phụ có nằm trên mái nhà thì cũng phải đạp bẹp sư phụ mà tiếp cho đúng thế. Vẫn hơn bị gãy chân gãy tay…



Là tình hình u ám vậy đó.



Nhưng khi còn cách mái nhà vài chục mét, gái dùng chút lực tàn cạn kiệt của hai cánh tay khẳng khiu mà đu cả người trên hai dây điều khiển phía trước, dù lướt vụt về phía trước.



Uỵch. Tiếp đất trên nền xi-măng cách nhà kho chưa đến 5m.



Kể nghe vậy thôi. Chứ tất cả xảy ra trong có vài giây. Không kịp xác định gió chiều nào, không kịp khép chân, không kịp làm gì nữa hết. Cứ thế đáp hồn nhiên.



Cảnh tượng tiếp theo là một hình người không rõ tư thế nằm sóng xoài trên mặt đất. Và vẫn còn bị lôi sệt thêm một mét nữa. Gái lật đật giật vài sợi dây phía dưới dù về phía mình mới hết bị kéo lê.



Kết thúc chuyến nhảy. Hú hồn.



***



Sau khi gái đứng dậy và thu dù xong thì phát hiện có hai đồng đội nữa cũng rơi gần khu này. Một người thì xa tít đến gần rừng cây bạch đàn – mà sau này được xác nhận là người rơi xa nhất, gái là thứ nhì. Người kia cách gái chỉ chừng chục mét, nhưng rơi ngay vào giữa một hỗn độn cây cao với bùn đất.



Vậy là đã thấy mình vẫn may mắn lắm. Sau lại biết có đàn anh nhảy mấy chục lần rồi còn rớt ùm luôn xuống mương ướt nhem người ngợm, mới chắc là mình thiệt quá may mắn.



Gió to là thế. Hôm ấy bà con bay tứ tán bát tán loạn nhặng xị. Chả ai về được gần tâm, kể cả thầy giáo.



Mà nói chuyện về tâm chi cho xa xỉ.



Với gái, không đáp trên mái nhà đã là tốt lắm rồi.



***



Có lẽ việc lơ lửng trên không và sống sót nương vào gió như thế đúng là cũng nguy hiểm thật.



Nhưng cảm giác có được là không gì so sánh nổi.



Cảm giác đứng giữa đất trời..

Cảm giác lơ lửng trên không..



Cảm giác lao khỏi trực thăng..

Cảm giác rơi tự do..

Cảm giác bay đi..

Cảm giác lái dù..



Cảm giác mỗi lần nhảy là một lần hoàn toàn khác, một lần hoàn toàn mới.



Và vì...vẫn còn đó một giấc mơ nữa chờ đợi ngày thành hiện thực...

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.