blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Saturday, February 12, 2011

by Joey Le on Wednesday, January 26, 2011 at 12:07am

***

Trong bốn năm đại học, mỗi năm tui đều có một nghề chính và nhiều nghề phụ.

Năm nhất thì học kì đầu chuyên cần chăm chỉ, thành tích cao vời vợi. Cả môn Triết học mà còn được 9 điểm thì tổng trung bình trên 9 phẩy là điều dễ hiểu. Sang học kì sau tui bắt đầu ham hố tính chuyện đi làm. Nhưng cũng chỉ là dạy kèm và làm thiệp bán lai rai qua ngày.

Năm hai chuyển xuống Thủ Đức học. Không bằng lòng với ba cọc ba đồng hiện có. Tui bắt đầu đi tìm việc. Ban ngày đi học, chiều tối đi làm.

(...)


***

Tập 2: Phục vụ nhà hàng


Akatonbo lúc đó là một nhà hàng Nhật Bản có tiếng tăm.


Tui chọn làm ca tối. Tức là từ 5h chiều đến 11h tối. Nhà hàng không bao ăn tối. Món ăn ưa thích của tui thời này là xôi khúc. Một gói ba ngàn no nguyên buổi.


Đi làm phải mặc áo sơmi trắng với váy túm, mang giày bít mũi cao ba phân.
Trong suốt thời gian làm việc không được phép ngồi. Chỉ có đứng hoặc quỳ.
Khi không có khách thì đứng. Thẳng đầu gối và không dựa vào tường hay bất cứ gì.
Khi có khách thì cúi gập người chào.
Khi khách ăn thì đi qua lại một cách lịch sự để kịp thời phục vụ.
Khi bưng mâm vào phòng thì phải quỳ gối xuống từ chỗ cửa. Rồi lết bằng đầu gối khắp phòng để đặt thức ăn xuống.


(Tui còn nhớ có lần gặp một cha hắc ám. Chả gọi phục vụ lấy cho chả chén muối tiêu chanh. Tui đi ra lấy và quỳ gối lết vô đưa cho. Chả lại kêu cho chả ly trà nóng. Tui đi ra lấy ly trà rồi quỳ gối lết vô đưa. Rồi chả mới kêu cho chả chén ớt tươi. Tui mới hỏi chả cần thêm gì nữa không. Chả nói không. Tui lại đi ra lấy ớt rồi quỳ gối lết vô đưa. Vậy mà chả vẫn tiếp tục bảo lấy cho chả ly nước lọc có đá. Tui lại phải đi ra lấy ly nước và quỳ gối lết vô đưa. Chả lại cười hề hề bảo lấy thêm chai rượu nữa... Cứ vậy tui lết ra lết vô cỡ hai chục lần...)


Những ngày đầu tiên đi làm rất vất vả. Tối về nhà nằm xuống giường là toàn thân mỏi rã, hai bàn chân tê tê tưng tưng.


Nhưng tui thuộc làu thực đơn chỉ sau hai ngày. Rất giỏi giới thiệu món cho khách. Và thường được tip khá nhiều. Tui học cách rót nước và rót rượu. Học cách đặt cái ly cái dĩa. Học kiên nhẫn và học phục vụ.


Chỉ được vài tuần thì tình hình trở nên éo le. Cứ 11h kém vài phút lại có khách vào. Quy tắc là không được đuổi khách nên nhiều khi cả quán phải chờ đến 12h khuya mới đóng cửa. Về đến nhà là 12h rưỡi. Tắm rửa vệ sinh các kiểu thì đến 1h. Rồi thì lao vào thanh toán đủ thứ việc. Nào là làm bài tập, soạn Hán tự, viết sakubun. Nào là soạn bài đi dạy với dịch bài kiếm tiền. Rồi còn đan móc thêu thùa và đọc sách. Chưa kể là còn lướt web và chat chit nữa =))


Rốt cuộc thì lúc nào cũng phải 3-4h mới đi ngủ. Và sáng hôm sau thì 5-6h đã dậy. Trung bình một ngày ngủ 2h.


Làm được bốn tháng. Chịu hết xiết. Tui lại bỏ nghề.

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.