by Joey Le on Wednesday, January 26, 2011 at 9:36pm
***
Trong câu chuyện nghề nghiệp dài lê thê của bốn năm đại học, còn năm ba đi bán hàng và năm tư ngồi tổng đài điện thoại. Chuyện bán hàng thì vui nhưng chuyện trực tổng đài mới hài.
Giờ tui thích kể tập 4.
***
Tập 4: Trực tổng đài điện thoại
Thời này tui bắt đầu xuống phong độ nên kiếm việc làm nhàn nhã.
Ban đầu tui đi thử giọng cho phần tin tức. Tui bị bắt đọc một đoạn toàn mấy nghị định xê bê dê đê u vê gì đó với mấy hiệp hội viết tắt cả chục chữ cái. Tui có nỗ lực. Nhưng nó cho tui rớt cái chạch.
Rồi để an ủi, nó chuyển tui qua phần đọc truyện ngắn. Tới phiên tui tự rớt. Văn chương gì mà chảy nước tùm lum, tui chịu ướt không nổi.
Tưởng vậy là thôi đi về trong ê chề. Ai dè còn phần kể chuyện em nghe. Tui quên mất là lúc đó tui kể chuyện gì rồi. Nhưng mà tui đậu.
Hẹn bữa sau đi làm liền. Tui hí hửng quá. Đi về mà để quên bịch xoài. Ổng gọi cho tui báo tin. Nói điện thoại được vài câu, tự nhiên ổng hỏi tui đổi qua làm tổng đài được không. Thế là tui ừ liền, làm luôn hai cái.
Việc thu âm phần kể chuyện em nghe thì không có gì đáng nói.
Công việc chính của tui là nhận các cuộc điện thoại gọi tới tổng đài. Và nhiệm vụ là kéo câu chuyện càng lâu càng tốt.
Toàn là chuyện tình trai gái mà vòng vòng cũng cứ là đơn phương, ghen tuông, thất tình, bị lừa dối, bị phản bội, vân vân và vân vân. Sầu thảm có, khóc lóc có, chửi bới cũng có, văng tục cũng có luôn.
Cũng có những cuộc tâm sự gây cấn thật sự như chọn lựa giữa tình yêu và tình bạn, hai nàng bạn thân yêu cùng một chàng...
Cũng có những người gọi tới chỉ để nói chuyện thời tiết và văn hóa thể thao chính trị xã hội.
Và cũng không lạ gì chuyện có người gọi tới toàn nói về tình dục. Có cả một bác tự xưng là người tu hành nhưng bị một em nào đó quấy rối thanh tu. Và vì sợ tui không tin nên bác kể chi tiết những cuộc mây mưa của bác với em ấy. Không quên nhấn mạnh rằng bác không thích sự bạo dâm của em này. Dĩ nhiên bác cũng không quên gút lại câu chuyện bằng tình cảnh là bác muốn dứt khỏi em ấy mà không được. Rồi lập tức tua lại phần kể chuyện quằn quại của bác.
Rồi một ngày nọ, có một chú gọi điện tới hỏi tui số điện thoại này là số gì. Chú ấy nói rằng nhân viên của chú dạo này nói chuyện điện thoại nhiều quá, và hóa đơn tháng rồi tiền tăng đáng kể mà toàn thấy số này. Chú hỏi han và tìm hiểu cặn kẽ đến mức cả tiếng đồng hồ mới dứt cuộc gọi. Và hôm sau chú lại gọi tới hỏi chuyện tiếp. Từ đó về sau, chú trở thành khách hàng thân thiết của tui.
Thiệt nhàn nhã lắm. Nhưng kẹt cái là trong lúc làm việc chỉ uống nước chớ không nhai nhóp nhép được. Ngày nào tui cũng nhìn bịch xoài mà lòng đau quặn thắt.
Chẳng bao lâu, vì lo cho bộ lòng ruột của mình quá, tui lại đành bỏ nghề.
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
0 comments:
Post a Comment