blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Wednesday, May 26, 2010

Tuesday, April 6, 2010 at 10:07pm

Đứng trước cổng ngôi nhà 1028/10, tôi chợt nhận ra đã lâu rồi tôi không ghé thăm họ. Cô Sương vẫn nằm ở đó và nhìn tôi đầy cảm kích. Cô vẫn nói rất nhiều và tôi thì lúc nào cũng chỉ nghe loáng thoáng trong khi mắt nhìn quanh mấy đứa nhỏ. Tụi nó vẫn rất ồn ào và còn đứa ói đứa ỉa, đứa khóc đứa cười, đứa nhăn nhó quét dọn…

Tôi lại nhìn thấy một bé nhỏ xíu nằm ở góc nhà. Tôi biết là sẽ luôn có em mới vào căn nhà này nhưng không sao khỏi buồn khi cầm bàn tay nhỏ xíu chỉ bằng 2 lóng tay ấy… Em ngủ hiền lành không cần ai ru dù xung quanh có ồn ào thế nào đi nữa. Những đứa trẻ ở đây luôn ngoan như thế.

Vậy là bây giờ đã 40 chứ không phải 34 nữa.

Tôi lại thấy buồn não lòng khi mình không làm được gì thêm cho mấy đứa nhỏ. Ở ngoài kia có bao nhiêu đứa khóc rống lên chỉ để đòi thứ nó muốn, giãy đành đạch khi không hài lòng, thậm chí quất luôn vào mặt bố mẹ nó nếu không chìu ý nó. Ở đây hai chữ bố mẹ là xa xỉ, tụi nó chỉ có một người mẹ nằm liệt giường và đứa này lớn lên trong vòng tay đứa kia. Nhưng tụi nó rất ngoan và không bao giờ khóc rống.

Tôi quay lưng đi và gặp Tiến. Thằng nhỏ lại cao lên thêm mỗi lần tôi gặp nó. Bây giờ tôi phải ngước cổ mới thấy được mặt nó mà nói chuyện. Phải rồi, nó năm nay cũng 19-20 tuổi còn gì. Cái tuổi đẹp đẽ và đầy mộng mơ của thằng nhỏ mà trong đầu nó chỉ có mấy đứa em nheo nhóc, chỉ có đàn heo dưới Tây Ninh và cái ao cá không có nguồn nước vào. Tôi tự thấy mình không chỉ nhỏ người mà còn thua kém nó rất nhiều…

Nó đã từng muốn đi học, từng mong nói được tiếng Anh, từng ước mơ làm thợ photoshop cho mấy tiệm hình. Tôi đã từng xin được tiền cho nó đi học bổ túc, học tiếng Anh, học vi tính. Nó rất thông minh và khéo léo, thỉnh thoảng nó vẫn hỏi tôi những câu hỏi khó và nói ra những ý kiến hay ho. Nhưng rồi nó đều phải bỏ ngang. Tại vì nó đã chọn ở lại làm nam đinh cho cái đại gia đình này với 2 ông bà già, một người mẹ bị liệt và 40 đứa em mồ côi như nó.

Cả đám 19-20 tuổi ngoài kia, bao gồm luôn cả mấy đứa em tôi, tôi không thấy tụi nó nói là muốn đi học hay muốn làm cái gì bao giờ. Tụi nó chỉ muốn đi ăn, đi chơi, đi mua sắm và ước mơ về những cuộc tình thơ mộng. Và dĩ nhiên là sau đó sẽ quằn quại đau khổ với những mối tình éo le cay đắng, sống vật vờ như thể không còn thiết ngày mai.

Em à, tôi không cần thấy em phải hi sinh vì ông bà hay cha mẹ hay anh chị em nào. Em sinh ra không trong hoàn cảnh đó và hoàn cảnh của em cũng chẳng bắt em phải thế. Nhưng ít nhất em có thể nào đừng sống dở chết dở chỉ vì những chuyện như thế không? Em đang có bao nhiêu thứ tốt đẹp hơn rất nhiều người em không thấy sao? Có rất nhiều điều đáng làm đang chờ em em không thấy sao?

Một người phụ nữ nghèo thất học còn cảm nhận được những gì cô Sương đang làm cho mấy đứa nhỏ mà đến phụ giúp mỗi ngày. Để khi người chồng xấu số qua đời, chính cô Sương đã đi tìm tôi xin giúp đỡ. Tôi lại được mọi người ủng hộ và góp được 3 triệu 1 trăm ngàn trong vòng chưa đến một ngày. Tôi đã gửi lời chia buồn của mọi người đến chị Lê Thị Mặn và mong anh Võ Văn Đực sớm lên thiên đàng. Mong chị tiếp tục sống mạnh mẽ, dù chị không còn ai thì cũng còn 40 đứa nhỏ và tụi nó sẽ là gia đình của chị.

Tình người ở đời chỉ cần thế mà ấm lòng!

Một lần nữa, Joey thay chị Mặn gửi lời cảm ơn đến em Trang, anh Saga, em Châu, chị Thuyên, em Bino, em Light Wind, bạn Oboe, anh Tâm; và đặc biệt là chị Bò, anh Bảo Thạnh và bạn Trúc. Riêng em Bino thì đã chở Joey đi gần một vòng thành phố để góp tiền và đưa tiền tận tay cô Sương.

p/s: Trong lòng có nhiều cảm xúc, lâu ngày không viết lách nên ý tứ lộn xộn lan man, mong mọi người thông cảm.

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.