blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Wednesday, May 26, 2010

Saturday, May 8, 2010 at 3:55pm

*26.4.2010 - Laban Rata – Low’s Peak* (Đỉnh thì cao chót vót mà tên là Low’s Peak!)

1:30 am
Tiếng người ồn ào rôm rả. Ai cũng đai nịt gọn gàng. Trên đầu mỗi người đều đeo một đèn pin để soi đường. Có người còn dùng cả đèn pin 8 bóng, sáng quắc như đèn pha.

2:00 am
Vừa ra khỏi nhà nghỉ là chỉ có gió và gió. Đêm dày và lạnh khiến cho những ánh đèn pin trở nên mờ nhạt thoi thóp.

2:30 am
Khởi động là những bậc thang gỗ không ngừng dẫn những bàn chân lên cao. Tiếng thở xung quanh rất to. Chút khí oxy trên này như mẩu bánh bé xíu bị một đám người cấu xé giành giật…
Nhỏ chưa kịp biết gì, chỉ nghe là đoàn mình có một người ở lại không leo tiếp. Vừa đi thêm một đoạn thì cô bạn duy nhất cùng tuổi với mình trong đoàn cũng bảo không đi nữa…

3:00 am
Cây cỏ thưa thớt dần. Chỉ thấy đá và đá.
Đêm vẫn sâu hun hút, gió vẫn reo vi vút.
Gã chỉ lên trời,
chao, chưa bao giờ nhỏ thấy dải ngân hà sáng lấp lánh lại gần như thế
gần như chỉ với tay là có thể lấy về…

3:30 am
Nhỏ chưa bao giờ được chơi đu dây đã đời như thế! Nhỏ leo thoăn thoắt bằng đôi tay trần. Khi nhìn xuống lại thấy đầu kia sợi dây – nơi mình từng đứng – biến mất trong đêm tối. Thật hay là lúc này người ta chỉ có thể nhìn lên (mới thấy đường), còn nhìn xuống thì chỉ thấy một màu đen đặc, lưa thưa vài ánh đèn mỏng te mờ ảo của những kẻ đi sau.
Thế nhưng, chỉ đến con dốc thứ 3 thôi thì nhỏ bắt đầu thấy lạnh và cũng bắt đầu thấy sợ. Gió thốc liên hồi tưởng như có thể quăng nhỏ xuống núi bất cứ lúc nào. Hai bàn tay đã lạnh tê nhưng chỉ có bàn tay ấy – khi áp vào vách núi – mới khiến nhỏ yên lòng là mình còn đứng vững.

4:00 am
Núi đá phẳng trơn và khô khốc. Vẫn cứ một sợi thừng trắng cô độc tưởng như dài đến ngàn năm. Nhỏ hít vào từng cơn gió đêm lạnh buốt và lại bước đi…
Khi đã quen với việc lên cao trên những con dốc thì nhỏ bắt đầu phải vật lộn với cơn “buồn ngủ chết người”. Đó là khi cơ thể và đầu óc hoàn toàn nằm ngoài kiểm soát, cả thân người như chỉ muốn đổ gục xuống. Có những khoảnh khắc tưởng như mình đã thiếp đi hồi nào không hay mà khi giật mình thấy chân mình còn bám trên vách núi thì mừng vô hạn.

4:30 am
Toàn thân nhỏ đuối sức rất mau dù nhỏ đã cố hít thở thật sâu và thật đều. Lúc này gã mới khều nhỏ hỏi xem tình hình có ổn không. Thiệt hết hồn khi biết đó là do bị thiếu oxy hay đúng hơn là mém ngất vì thiếu oxy, chứ chẳng phải buồn ngủ.

Nhưng đó vẫn chưa là gì. Đáng sợ nhất chính là cái gió và cái lạnh. Đến cả những đứa bản địa dẫn đường còn phải co rúm người và cố đi thật nhanh để tìm từng khe đá nhỏ mà núp người vào đấy. Nhỏ mang bao tay cao su vào và lại leo trong tiếng lập cập của hai hàm răng mình…

5:00 am
Đêm nhạt dần và trời bắt đầu hửng sáng. Nhỏ tháo ngay cái đèn pin trên đầu ra cho bớt nặng, dùng dằng cố đi nhanh để cơ thể nóng lên chút. Nhưng vô dụng.
Cái lạnh vẫn thấm vào tận sâu trong người…

5:30 am
Thật khó mà tả lại được cảm giác của nhỏ khi nhìn thấy biển báo độ cao 4,008m. Gã và nhỏ hít lấy hít để cái không khí ở độ cao hơn 4,000m này và đón những tia nắng đầu tiên tại đây.

Ừ, đã không lên đến đỉnh kịp bình minh. Trên mỏm núi kia là lố nhố rất nhiều người đang chen lấn chụp hình. Nhỏ đứng thấp hơn ở phía dưới này mà thấy thế giới của mình vẫn đáng kiêu hãnh làm sao!



6:00 am
Nhỏ đứng trên đỉnh Kinabalu 4,095.2m
Chào ngày mới tươi đẹp! Chào cuộc đời tươi đẹp!

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.