Thursday February 19, 2009 - 01:08am
Dạo này buồn ghê gớm buồn. Phần là mình không mấy để ý chuyện nhan sắc. Phần là chả có nhan sắc mà để ý. Nhưng xấu đi hơn cái xấu sẵn thì buồn vẫn buồn.
Ngẫm lại thấy thiệt vô duyên. Lúc có chuyện thì nhìn cứ phây phây. Nói quá lên thì là đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Vậy mà đến lúc êm chuyện rồi thì bắt đầu xuống sắc một cách lộ liễu. Chán quá thể! Thói gì mà thói phản ứng chậm quái đản.
Nói sang chuyện khác.
Dạo này cũng tâm trạng dữ dội. Phần là mình nhạy cảm với chuyện ung thư. Phần là mình không kiềm được lòng nếu người quen biết xung quanh chết vì bất cứ cái gì có dính hai chữ này…
Một người con trai chưa bước qua tuổi 30 mắc bệnh ung thư trung thất. Sau khi hóa trị xạ trị gì đó được vài tháng thì bác sĩ mới vừa từ chối điều trị rồi…
Một người chị đáng kính đã khiến mọi người phải nể phục vì những gì chị làm được với một cánh tay. Chị phát hiện mình bị ung thư tuyến giáp khi mới vừa sinh đứa con gái nhỏ của mình được 4 tháng rưỡi…
Được tin chị vẫn đang chiến đấu và vẫn còn nhiều hy vọng, cả công ty như muốn ùa vào ôm chị. Dấy lên cả một phong trào viết thư gửi đến bệnh viện cho chị. Những lá thư được chuyển đến phòng mình để đính vào sổ. Mình là dị ứng mấy cái trò sến ẹo. Nhưng không biết sao bị cảm động dễ sợ. Trong cái không khí đó, mình bật nhạc cho cả phòng nghe. You raise me up và I believe in you.
“There’s nothing you cannot do. I believe, I believe in you…”
Nói kết cho bài.
Ở đời sống nay chết mai.
Không dài cũng không phải là ngắn.
Không thiếu cũng chẳng đủ bao giờ.
[Câu cuối ai thích điền sao tùy, mình là mình lại tịt ý rồi =)) ].
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
0 comments:
Post a Comment