blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Tuesday, May 11, 2010

Sunday June 15, 2008 - 06:29pm

Lâu rồi mới có một cuối tuần hầu như không bước chân ra khỏi nhà. Tự nhiên thấy mình rảnh đến đáng sợ.

Thật ra có rất nhiều việc muốn làm.

Học tiếng Anh. Cái đích Advanced level vẫn treo lửng lơ hơn 3 tháng nay…

Đọc sách. Một vài cuốn đọc dở dang ở nhà và vẫn đặt mua một số lượng khác nữa…

Dạy đan móc. Lẽ ra hôm nay có lớp nhưng rảnh thế mà lại quên thông báo là có học (vô duyên táo tợn) nên lại thành ra nghỉ dạy.

Đan móc. Còn một mớ thứ đang dang dở mà vẫn muốn làm một mớ thứ khác…

Trên thực tế, kế hoạch của nó là đi chơi. Nó định một mình dong ra Hồ Tràm chơi (hoặc, thì, mà, là, đã có ý định rủ bé Tiêu thì con này bận đi chơi với công ty, con Xù ở tận bên Đức, con em mình thì ở tận bên Canada, cả con em kết nghĩa cũng ở tận Đức, con Vân Anh bận bù đầu, con Muối chắc đang lo chứng khoán, con vợ 5 mới đi chơi xa về, con vợ 13 đang căng thẳng với công ty nó…nên con nào cũng như con nào, tóm lại là ko ai đi chung) nhưng tự nó bỏ cuộc vì …

1 là nó ngại một mình chạy xe lâu hơn nửa tiếng (nó sẽ ngủ gật),
2 là nó có cái hẹn đi thu gom sách giáo khoa (nhưng cái này đến phút chót lại được hoãn lại sang chiều thứ 2!!!),
3 là nó an ủi là chiều chủ nhật nó còn có lớp đan móc (thế đó!!!),
4 là nó cũng ngại trời mưa sẽ bị bệnh thì tuần sau ko đi làm được (…),
bổ sung thêm cái thứ 5 là nó sợ lạc đường

Phát hiện ra sau một thời gian có thể tự đánh giá là bản thân trưởng thành hơn thì thật ra nó lại trở nên ngại nhiều hơn, sợ nhiều hơn, lo nhiều hơn. Nó không còn là đứa dám nghĩ dám làm ngay nữa. Nó không còn là đứa sống nhiệt tình, sống chăm chỉ và sống cháy lửa cho những đam mê và ước mơ của bản thân.

Thế!

Có lẽ vì vậy mà thời gian càng trôi qua người ta lại càng muốn trở về thời trẻ...

Hôm thứ 6 viết dở cái blog “Câu chuyện Fresher Program và nỗi buồn của người tuyển dụng” nên vẫn chưa post được, hôm nay viết đến đây thì lại đến giờ cơm tối.

Âu cũng là có chuyện để làm.

Xem như là ko đến nỗi rảnh quá ko có gì làm.

Ăn cơm thôi.

chú thích: hình minh họa ko liên quan đến nội dung và tâm trạng bài viết. Hà Lan muôn năm (định để hình Rooy mà thôi lần này để Robben )

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.