blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Wednesday, May 26, 2010

Friday, April 9, 2010 at 11:17pm

Dạo này hay nhung nhớ thời đi học...

Nhớ hồi đầu năm lớp 1 học hoài không phân biệt được dấu sắc và dấu huyền nhưng năm lớp 2 được giải vở sạch chữ đẹp cấp trường, lớp 3 leo lên cấp quận và lớp 4 thì rớt cấp thành phố =)) Đến lớp 5 thì thành đàn chị đầu gấu cấp khu vực, bọn con trai dù nhỏ con hay to con đều coi mình như quái vật không dám hó hé tiếng nào. Riêng khoản học tập thì chỉ biết hạng nhất không biết hạng nhì là gì, nên được thầy cô cả trường biết đến và yêu mến. Từ cô hiệu trưởng đến thầy hiệu phó, từ cô giám thị đến cô thủ thư đều cưng chiều hết mực, là lớp trưởng liên tục 5 năm. Mỗi tuần đều lên kể chuyện trong giờ sinh hoạt sau lễ chào cờ và được lãnh báo Nhi Đồng miễn phí. Lớp 1 cô Lan, lớp 2 cô Quy, lớp 3 cô Giao, lớp 4 thầy Tân và lớp 5 cũng thầy Tân. Ôi, ngày tháng tươi đẹp!

*Nhớ nhất là năm lớp 5. Mình vốn thích đi chân không, thế là bày trò lau sàn lớp học mỗi ngày, mọi người đều phải bỏ dép bên ngoài. Có lần thầy hiệu phó lỡ để giày xông vào lớp, thế là sau đó phải cầm cây lau nhà lau lại hehe*

Bỡ ngỡ vào lớp 6 Nguyễn Gia Thiều. Tháng đầu tiên em nó đứng hạng 24. Số 2 em nó còn chưa biết huống chi là thêm con số 4 phía sau. Ta nói…sốc toàn tập! Hồi đó có một đứa bạn cứ kè kè một cuốn sổ ghi ghi chép chép. Sau phát hiện ra là nó lưu lại hết điểm số của những đứa nó cho là đối thủ ngang tầm. Và trong đó không có mình! Lần này thì giận. Kết thúc học kì một, em nó hạng nhất. Và sau đó thì trung bình đứng hạng 8, duy trì trong danh sách 10. Năm lớp 8 đậu vào đội tuyển Văn ở vị trí cao nhưng chọn đội tuyển Anh với điểm vớt. Tiếp tục đậu vớt cấp quận. Cuối cùng đậu giải 2 thành phố. Nói chung cấp 2 học hành chăm ngoan nên điểm tốt nghiệp khá cao. Ôi, ngày tháng đẹp tươi!

*Nhớ nhất là những lần tập kịch và đóng kịch. Kịch Võ Thị Sáu, kịch Chị Dậu, biểu diễn thời trang và kịch hưởng ứng phong trào phòng chống ma túy trong học đường – là vở kịch tâm đắc nhất với dàn diễn viên cực kì xuất sắc*

Bò vào Lê Hồng Phong với nửa điểm dư. Cứ nghe đồn là thiên hạ ghét Lê Hồng Phong lắm. Mình học 3 năm trời vẫn không thấy có gì đáng ghét. Học sinh thì chịu khó ăn ngủ, thầy cô thì chịu khó thông cảm. Chuyện trả bài đầu giờ thiệt hiếm hoi. Vở bài tập thích làm gì thì làm. Kiểm tra 15 phút thì báo trước rõ ràng. Kiểm tra một tiết thì dặn sẵn mọi thứ. Đứa thì ngủ gật, đứa thì vẽ tranh, đứa nghe nhạc, đứa chat giấy, mấy đứa còn lại thường làm chuyện riêng. Có thầy cô khó nhưng cũng có thầy cô coi đó là chuyện thường ngày. Riêng mình thì thấy học hành thiệt thoải mái, học vì thích chứ chẳng ai ép uổng. Thành tích nhất là học kì 2 năm lớp 11 được hạng nhất với 8/12 môn thi học kì đạt điểm 10, còn lại là 9.5 với 9. Nghĩ lại còn thấy ghê rợn cho một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục, kéo hết điểm trước đó lên chót vót. Sau đó năm 12 lại chìm như bình thường hị hị… Nhưng thi đại học em nó lại ngáp ngáp ngoi lên lại. Ôi, ngày tháng đẹp đẹp tươi tươi!

*Nhớ nhất là thời đá banh. Có cả huấn luyện viên và trợ lý huấn luyện viên. Đội mình có một thủ môn kiệt xuất, một tiền đạo tài năng (mới lấy chồng rồi), một trung vệ khéo léo (mới sanh em bé rồi), một hậu vệ vững vàng. Mình chỉ là con nhỏ cùi bắp nhất chạy loạn trên sân… Nhưng yêu sao cái thời đầy nhiệt huyết và cũng đầy mộng mơ ấy…*

Thế là vào đại học trong thế ngẩng cao đầu. Lại làm lớp trưởng. Học kì 1 cao điểm nhất khoa với điểm 9 môn Triết nổi danh cả sang khoa Triết học. Sau đó bị cuốn vào dòng đời, bị lôi vào tình lụy và bị tiền xô đẩy, em nó thoái ẩn giang hồ, trao lại ấn soái, chỉ chuyên tâm cày bừa. Những năm tháng chạy đua với khoảng cách (thành phố - Thủ Đức) và thời gian (5 jobs at the same time) đã trở thành thời oanh oanh … mà ít nhiều đã dẫn tới thời liệt liệt sau này… Nhưng vẫn nhớ có lúc được 10 điểm thi môn Kinh tế học, nhớ những ngày quằn quại học những thứ mình không hiểu, nhớ cả những đêm miệt mài thức khuya…làm phao. Nhớ đã rớt môn Lịch sử Việt Nam, nhớ đã nhầm ngày thi môn SPSS… Ôi, những năm tháng rất đáng sống trong đời!

*Nhớ nhất là những ngày nhóm 5 đứa ngồi oặt ẹo ở tiệm coffee. Rồi cả đám đi ăn đậu hũ nước đường. Những cái tên bé Tiêu, bé Muối, bé Jun, bé Rùa, và bé Oboe chính nghĩa...*

Chú thích 1: Không thể tag hết bạn bè cấp 1, cấp 2, cấp 3, đại học vào đây được
Chú thích 2: Đang trong giai đoạn tập viết trở lại, văn chương vẫn rất nham nhở, bà con đọc cho đỡ buồn chứ đừng ném đá em nó...
Chú thích 3: Cao hứng, mình sẽ viết một loạt "Những mảnh kí ức đáng yêu" cho bà con bội thực chết luôn =))

3 comments:

Trâm Lê said...

Trích lại comment:

Lý do không phân biệt được dấu sắc dấu huyền là do cô Lan nhất định dạy dấu sắc là đánh từ bên trái (phải) sang bên phải (trái) và dấu huyền là đánh từ bên phải (trái) sang bên trái (phải) +_+ đừng nói là tui không phân biệt kịp trái phải mà già như bây giờ tui viết ra còn thấy rối mù -.-

Anonymous said...

chị ơi cấp 1 chị học trường nào vậy chị? em không biết mất giáo viên trên nhưng nghe thấy thầy Tân, em nghĩ chị học Bành Văn Trân ạ? Nếu thế thì từ năm cấp 1 đến cấp 3 chị và em đều "nằm gai nếm mật" ở những mái trường giống nhau ạ!...

Trâm Lê said...

Hoàng Văn Thụ em ơi, vậy là cũng học cùng nhau 2 trường cấp 2 và cấp 3 nhỉ :D

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.