Monday, September 7, 2009 at 8:38pm
Có những đứa trẻ chưa sinh ra đã có hạnh phúc vây quanh.
Lại có những đứa trẻ sinh ra rồi vẫn là bất hạnh.
Vì thiếu một cái chân? Vì ngắn một ngón tay? Hay vì mắt mũi lệch loạn?
Hoặc, đơn giản, vì là đứa-không-được-mong-đợi.
----------------------
Tôi có biết một đứa trẻ như thế.
Đứa trẻ đó lớn lên, mặc cho mọi thứ xung quanh có tốt đẹp thế nào, trong lòng vẫn che kín một nỗi buồn…
----------------------
Trong ngôi nhà của mười mấy đứa trẻ, có một bé gái với dáng người nhỏ xíu không lẫn với đứa nào khác. Nó cười nhiều hơn khóc và luôn thích thú khi được ẵm trong lòng dù bởi một người lạ.
Con bé được sinh ra khi mới 7 tháng tuổi trong bụng. Mẹ nó đã cố bỏ nó. Nó ra đời trong lần cố gắng thứ 3 của mẹ nó.
Từ khi nó biết nói và nhận biết thế giới thì nó không còn cười nhiều như trước nữa. Nó trở thành đứa trầm lặng trong đám nhỏ.
Ánh mắt nó lại làm tôi cay sống mũi khi nhớ tới nét u uất của một đứa trẻ thời xa xưa tôi quen…
----------------------
Ngôi nhà đó vẫn đông lên mỗi vài bữa hay vài tháng. Những đứa trẻ bị chối bỏ đó, thường ốm yếu bệnh tật triền miên, có đứa ra đi chỉ sau vài hôm, có đứa ra đi khi chưa kịp mừng sinh nhật đầu tiên, và có đứa lớn lên trong những vòng tay yêu thương nhưng đôi mắt vẫn cứ buồn…rất buồn…
---------------------
Trên đời này không có ai mà không phạm lỗi. Nhưng đôi khi người ta chỉ nghĩ cho bản thân, nghĩ về điều đã sai và cố sửa lỗi hoặc cố đứng ra chịu trách nhiệm.
Trách nhiệm không có nghĩa là đứng lên đấm vào ngực và nhận rằng tôi đã sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Đó chẳng qua là sự nhận lỗi trống rỗng mà người ta tự cho là can đảm, chẳng gì khác hơn một sự khỏa lấp để giữ danh dự.
Trách nhiệm là biết mình đang làm gì, sẽ có hậu quả gì và khi hậu quả xảy ra thì sẽ giải quyết ra sao. Việc làm sai rồi quơ quào sửa sai thì sao có thể gọi là trách nhiệm?!!!
-------------------
Tôi vốn là một người khó tính, đôi khi thật gay gắt.
Và tôi chẳng cao cả gì khi làm từ thiện. Tôi không mong những đứa trẻ như thế cứ nhiều lên mãi.
Tôi mong sao mọi đứa trẻ đều được sinh ra trong mong đợi của những người yêu thương nó.
Đến một ngày tôi không còn phải đi xin tiền để mua cho chúng từng bịch sữa hay xây cho chúng ngôi nhà mới, tôi sẽ chỉ ngồi nhà đan móc may vá thêu thùa đọc sách xem phim và vài cái cuối tuần lại đi chơi đây đó ^^
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
0 comments:
Post a Comment