blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Tuesday, May 11, 2010

Sunday March 1, 2009 - 01:23am

Hôm nay có nhiều thứ muốn viết lắm…

Coi phim The reader, khóc sụt sùi. Sách cũng hay mà phim cũng hay. Lần này thì công nhận Kate Winslet đóng hay thật, đặc biệt là đoạn sau từ khi Hannah ở tù. Diễn đạt các cung bậc trạng thái tự ái của Hannah rất truyền cảm. Tuy nhiên, trong phim thì các chi tiết ám chỉ Hannah bị mù chữ hơi lộ, không được tinh tế và độc đáo như trong sách. Phim không có đoạn Michael nói chuyện với người lái xe. Biểu hiện của Michael trong lần cuối cùng gặp Hannah chưa đủ gây xúc động mạnh về “tình yêu đến chết vẫn không nói ra được” như trong sách.

Tối trùng hợp sao lại đi khảo sát một trường hợp thằng nhóc xin tiền đi học. Nó học hết lớp 5 nhưng thi vào lớp 6 thì thiếu nửa điểm để vào trường công. Mà vào bán công thì nhà không có tiền cho nó học. Thế là nó phải nghỉ. Mà thật ra là kiểu bố mẹ không tha thiết cho con đi học. Chứ nhà đó, dù công nhận là rất khó khăn, nhưng không phải không lo nổi cho nó đi học. Đằng này lại có cớ nó thi rớt là cho nó nghỉ luôn. Còn thằng nhỏ thì tự đi hỏi xin tiền để đi học lại. Thằng nhóc học môn Toán khá lắm. Nhất định mình sẽ cho nó đi học lại.

The reader, lần thứ hai khẳng định là tác phẩm mình yêu thích. Đối với mình, được đi học và được như hôm nay là một niềm hạnh phúc lớn lao. Chỉ thử nghĩ mình bị thất học hay mù chữ, thiệt đau lòng biết bao…

Sau rất nhiều năm, mình vẫn chưa biết làm gì với nỗi trăn trở về những đứa trẻ lang thang và hoàn cảnh gia đình khó khăn. Khó hơn hẳn so với các em mồ côi hay khuyết tật được nuôi ở các trung tâm và nhà mở. Nhà nước nói xóa mù chữ với việc mở rất nhiều các lớp học tình thương nhưng ngay trong thành phố, ở quận 4, một thằng nhóc mồ côi cha, đã 12 tuổi mà chưa biết lấy một chữ là có thật và sẽ còn tiếp diễn…

Những mảnh đời nhỏ bé ấy, vì không thể được tụ về một nơi nên mãi nằm chơ vơ ngoài kia, mặc cho bao nhiêu nỗ lực vĩ mô và chuyên nghiệp đang hùng hục làm tình nguyện khắp thành phố. Chúng vẫn luôn phải ở đấy, vật lộn với cuộc sống đầy cạm bẫy, lay lất với những mơ ước không rõ ràng, và rồi thả trôi cuộc đời như cha anh chúng…

[Trích một đoạn nói chuyện với một đám nhỏ loi choi ở “khu đen” phường 1, quận 4]

- Con có thích học không?
- Ừm…cũng thích.
- Vậy sao con bỏ học?
- …tại…không thích…
- (!!!) Sao con mới nói thích?
- …học chán lắm…
- Sao mà chán?
- Không có ai chơi.
- Sao lại không có ai chơi? Lớp con ít bạn lắm à?
- Tụi nó nghỉ hết trơn.
- Con chơi với mấy bạn nghỉ học chi, chơi với mấy bạn không nghỉ học đó.
- Toàn mấy đứa con gái…
- …Thì chơi với con gái
- Pê-đê sao!

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.