Monday, May 3, 2010 at 11:58am
*24.4.2010 – Mesilau Nature Resort*
Không khí ở đây dường như loãng hơn trên Fansipan rất nhiều, dù ở cùng độ cao khoảng gần 2000m. Chỉ leo một con dốc nhỏ 60 độ đến nhà ăn thôi mà cũng làm nhỏ thở gấp từng hơi.
Sai lầm thứ hai chính là đã không làm quen với không khí này sớm hơn. Hậu quả của hội chứng thiếu oxy này càng trở nên trầm trọng hơn những đoạn sau đó nữa. Lời khuyên chân thành dành cho các bạn muốn leo núi này là nên ở lại Mesilau Resort một ngày trước khi bắt đầu hành trình hơn 10km.
Sai lầm nối tiếp sai lầm. Sai lầm từ sự nhìn nhận chục cây số ấy. Cầm tấm bản đồ trên tay, nhỏ tính ra được từ Mesilau Gate 2,000m lên trạm nghỉ đêm Laban Rata 3,273m là khoảng 8km cho 1,273m độ cao và từ Laban Ratan lên đỉnh là 2km cho hơn 800m độ cao. Tổng cộng chỉ hơn chục cây số cho hơn 2000m cao. Nhỏ trêu gã là mình sẽ lên đỉnh ngắm hoàng hôn rồi trở xuống Laban Rata nghỉ đêm, sáng mai lại lên đỉnh ngắm bình minh rồi xuống núi. Tính ra chỉ là hơn 12 cây số trong hôm nay.
Nhỏ không ngờ gã tin thật (!). Và lại là một sai lầm.
*25.4.2010 - Mesilau Gate (2000m) – Laban Rata (3,273m)*
Sáng sớm hôm ấy có khoảng gần năm chục người cùng bước vào con đường Mesilau. Chẳng ai nói cùng thứ tiếng với mình. Nhỏ nhìn quanh toàn những tay gân guốc và hầm hố. Chúng nào gậy nào gộc nào nịt nào đai nào cơ bắp nào cánh tay cho đến cẳng chân.
Nhỏ quay sang nhìn gã đàn ông cạnh mình đang loay hoay nhồi nhét mấy chai nước vào balo, không hiểu sao thấy yên lòng đến lạ.
Con đường từ lúc bắt đầu đã dốc và cứ thế dốc nữa dốc tới. Gã đàn ông đi cùng nhỏ chả biết nghĩ gì mà nhỏ nói gì cũng tin, tin cái hoàng hôn bình minh của nhỏ đến nỗi dốc sức mà leo ngay từ những mét đầu tiên.
Thật ra nhỏ chả biết chuyện ấy. Nhỏ quá bận rộn lo cho hơi thở của mình. Những cơn tức ngực tới từng cơn. Và như thế cả chục lần nhỏ mới thấy biển cây số đầu tiên…
KM 0.5
Nhỏ nhủ lòng chỉ cần thấy 15 cái bảng như vậy nữa là đến Laban Rata.
KM 1.0
Bất giác không nhận ra là mình đã quên béng việc đòi lên đỉnh trong ngày. Mục tiêu trong đầu lúc ấy chỉ là lên đến trạm nghỉ trước khi trời tối…
KM 1.5
Hơi thở ngày càng gấp. Nhỏ nghe được cả tiếng phì phò của gã đi sau mình.
KM 2.0
Từng nhóm nhỏ lần lượt vượt mặt. Nhỏ nhận ra rằng mấy cái balo hầm hố của chúng nó đều do porter đeo. Chúng nó đi thân không. Bất giác, nhỏ đưa tay ra sau nhấc cái balo chục ký của mình…
KM 2.5
Khi nhận ra sai lầm là lúc thấy luôn hậu quả. Vai bắt đầu nặng trĩu.
KM 3.0
Sai lầm nữa ở đây là việc dùng dụng cụ leo núi dỏm. Cái balo hàng nhái khiến nhỏ đau khắp người. Quai đeo làm đau xương vai, lại quá cứng cọ sát làm đau bả vai và cổ. Quai buộc bụng thì làm đau hông do miếng đệm 2 bên cũng quá cứng. Quai buộc ngang ngực thì vô dụng không dùng tới được. Chục ký trên lưng nay dường như nặng bằng cõng một người…
KM 3.5
Đường dốc xuống rồi lại dốc lên. Những cơn tức ngực qua đi để lại chỗ cho những nhức mỏi của cơ bắp.
KM 4.0
Gã đàn ông bên cạnh chợt lùi lại phía sau. Hậu quả của việc dốc sức quá sớm là các cơ chân căng đau. Bọn này buộc phải đi chậm lại. Chỉ một lần chuột rút thôi thì coi như tiêu…
KM 4.5
Salonpas xoa bên ngoài và Advil giảm đau từ bên trong chỉ còn là hình thức cổ động hoa mỹ. Chắc chỉ có thể là cái gì đó bên trong đầu của gã khiến gã bước đi tiếp.
Bữa trưa đơn giản với 2 quả trứng, một miếng sandwich và một trái táo. Cái đùi gà khô khốc thì chẳng ai nuốt nổi. Hai chai nước lớn đã bị uống sạch nhưng sau lưng dường như chẳng nhẹ đi chút nào…
KM 5.0 (2,702m cao)
Cảnh đẹp trước mắt mà ngỡ như ảo giác.
Như sương như mơ như cách xa thế gian ngàn năm. Dường như đã ở trên cao vạn vạn trượng. Nơi đây có tiếng cười đánh ngã cơn đau, có niềm vui đánh tan sự mệt mỏi. Những đôi chân lại bước đi như được trời đất tiếp thêm sức mạnh.
KM 5.5
Vai đau, lưng đau, cổ chân đau, bắp chân đau…Mà đường thì cứ ngày càng dốc. Những con dốc cao ngất và xa tít đến không thấy điểm dừng…
KM 6.0
Nắng bắt đầu tắt và trời bắt đầu lạnh nhiều. Nhỏ đi trước, gã lặng lẽ theo sau, rướn theo từng tiếng gọi của nhỏ "cố lên anh” “trên này có chỗ bằng phẳng nè” “lên đây ngồi nghỉ được nè anh", "em ngồi chờ trên này, cố leo lên đây đi"...
KM 6.5
Cơn đau đã dịu nhưng những đôi môi cũng tím dần. Bây giờ balo đã nặng đến nỗi mỗi lần nhỏ ngồi xuống thì không thể tự đứng lên được nữa. Những lúc đó, gã còn đôi tay khỏe luôn xách cả quai balo và nhấc nhỏ đứng lên.
KM 7.0
Sương mờ mịt mọi phía. Mọi thứ nhem nhuốc và lạnh ngắt. Gió cứ tát chan chát vào mặt, lồng lộn cuốn qua những thân cây to lớn. Nhỏ thấy bàn tay mình tê đi vì lạnh…
KM 7.5
Nhỏ chợt cảm thấy bất an vô cùng.
Sẽ ra sao nếu không thể lên đến trạm nghỉ trước khi trời tối?
Lần đầu tiên nhỏ cảm thấy có điều đáng lo hơn là việc có lên đỉnh được hay không.
Với tất cả sức lực, nhỏ bước không ngừng…
Vài trăm mét cuối sao mà xa dằng dặc…
Laban Rata phải ở đâu đó rất gần
Chỉ cần tìm thấy ánh đèn, chỉ cần nhìn thấy một ánh đèn...
Bóng đêm sập xuống,
Như đá đập vào đầu.
Chỉ có tiếng gió rít lạnh người.
Ánh đèn,
nhỏ phải đến được chỗ ánh đèn…
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
0 comments:
Post a Comment