Sunday, April 11, 2010 at 10:33pm
[Viết tặng các em gái nhỏ]
Anh à,
Em vẫn tự hỏi sao bọn con gái có thể nũng nịu dụi đầu vào người yêu khóc thút thít mà bọn con trai càng dỗ thì càng khóc dữ hơn. Em mà muốn khóc thì em quay sang chỗ khác, lau nước mắt rồi em mới quay lại nhìn. Tại vì em không muốn dùng nước mắt để giải quyết vấn đề.
Em cũng không biết làm sao mà múa tay đánh đánh liên hồi vào người yêu mà sự thật là có đau gì đâu. Em mà muốn thiệt thì em dồn sức tung một cái thôi, chỉ là chưa thử bao giờ nên không biết có đau không. Tại vì em không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Em cũng ghét chơi trò chờ đợi. Em giận gì bực gì là em nói hết, nói cho rõ ràng, nói cho ra lẽ, nói đến khi cả hai thực sự hiểu mới thôi. Nhiều khi không nói ngay lập tức được vì cần trấn tĩnh bản thân; song em tuyệt đối không chơi trò một vài tuần hay một vài tháng. Cũng không bắt người yêu phải chờ đợi hay phải làm gì để chuộc lỗi. Tại vì em không tin một bó hoa, một món quà hay một tuần năn nỉ ỉ ôi là có thể giải quyết vấn đề.
Và em tuyệt đối không to tiếng hay chửi bới bao giờ. Cùng lắm em chỉ im lặng hơi lâu… Em chưa bao giờ nói tiếng chia tay nhau chỉ vì nóng giận. Tại vì em không nghĩ rằng lời đe dọa đó có thể giải quyết vấn đề.
…
Có người nói với em rằng em cần phải nữ tính hơn.
Phải biết nũng nịu.
Thỉnh thoảng nên biết sợ hãi.
Đôi khi cũng phải biết dỗi hờn.
…
Em mặc kệ mấy người đó.
Em đã yêu như thế và luôn yêu như thế.
Tình yêu của em không vì thiếu chút giận lẫy mà ít tha thiết.
Tình yêu của em không vì thiếu chút dỗi hờn mà bớt nồng nhiệt.
Em yêu tình yêu của em.
Nhiều thật nhiều...
Như anh yêu em.
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
0 comments:
Post a Comment