blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Wednesday, May 26, 2010

Là một công việc rất mệt.

Hồi nhỏ mình có lúc mơ làm giáo viên. Nhưng chỉ mới hiểu chuyện hơn chút là bỏ ý định ngay.

Mình sợ cái cảnh phải cầm cuốn giáo án cũ mèm đọc đi đọc lại mỗi tiết học.

Người nghe còn chán, người đứng trên đọc chắc còn chán ác.

Vậy đó.

Mình chỉ đi dạy kèm vì thời thế. Và càng tin là mình sẽ không bao giờ đi dạy.

Thế đó.

Vậy mà cuối cùng mình lại đi làm trainer. Cũng có nghĩa là đi dạy, chẳng qua đối tượng là từ 18 tuổi trở lên thôi.

Dạy rồi mình mới thương thầy cô mình hồi xưa tha thiết. Mình dạy có 3 tiếng thôi mà đã thấy mệt, hôm nào dạy luôn sáng chiều là 6 tiếng thì mình muốn xỉu luôn.

Mà thật ra cái màn soạn giáo án là mệt nhất.

Phải đọc sách, đọc tài liệu từa lưa hột dưa. Rồi soạn thành cái đề cương. Rồi bắt đầu làm slide. Rồi chèn hình ảnh số liệu biểu đồ mô hình đủ các kiểu trên đời. Rồi coi đi chỉnh lại. Rồi suy nghĩ phần mở rộng, phần tương tác, phần liên hệ thực tế và đủ các loại hoạt động hỗ trợ…

Dạy xong một buổi là lại phát hiện ra chỗ cần chỉnh cần sửa. Lần sau trước khi lên lớp lại phải thêm phải bớt, phải gọt phần này, phải thêm phần kia.

Ôi… thế mà chẳng biết vì cái gì mà mình cứ ngày càng nhận thêm nhiều lớp thế nhỉ -.-

p/s: Ngồi càm ràm trong khi lẽ ra phải soạn một cái giáo án mới. Hic, chắc tối nay phải ăn một cái tiramisu lấy sức quá =))

Rồi lại tự nhiên nhớ cả cái hồi dạy đan móc. Mình đã cho lớp nghỉ gần nửa năm rồi nhỉ...

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.