Thursday, December 17, 2009 at 7:42pm
Mình không theo dõi mỗi trận đấu. Thậm chí mình không biết giờ khai trận.
Mình không ngày chờ đêm mong, không canh cánh cầu nguyện.
Nên mình không tức, không giận, không đau đớn, không gì cả.
Mình chẳng qua…
chỉ là,
đã luôn tin rằng Việt Nam sẽ thắng trận này.
Có thể,
đâu đó,
có một người đàn bà
không đam mê bóng đá
cũng chẳng thiết tha đội trắng hay đội xanh
bà chỉ mong mỗi ngày kiếm đủ tiền cho đứa con nhỏ ở nhà khỏi đói
nên bà đứng bên đường quẫy lá cờ đỏ đỏ vàng vàng
và thầm mong Việt Nam vô địch.
Tối nay chắc bà buồn lắm.
Mình,
cùng lắm,
cũng chỉ buồn đến mức đó thôi…
Nhưng sao mà buồn đến thế…
[Lẽ ra hôm nay mình phải ăn mừng nhưng bây giờ thì lại u ám mất rồi]
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
0 comments:
Post a Comment