blast

Không cần phải có trí tuệ phi thường
để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị.
[Trích của Cafe Sữa]

Đã chuyển sang nhà mới: www.joeyle.wordpress.com

Tuesday, May 11, 2010

Monday May 12, 2008 - 10:33am

Nhiều người nói tui là con gái mà lấy năm mươi mấy con vợ thiệt là ghê, thiệt là kì cục, và thiệt là không giống ai. Nhưng mà thiệt ra thì tui với các vợ của tui thương yêu nhau lắm. Và ít nhất phân nửa số đó đều có kỉ niệm vui buồn với tui.

Nhóm cấp 2 (Nguyễn Gia Thiều) của tụi tui có 6 đứa tất cả, kể cả tui. Và trong đó cả 5 đứa kia đều là vợ tui. Để tui kể theo thứ tự (lớn nhỏ):

Vợ 5 (bé Phương, bé mặc đồ trắng cạnh bé mặc đồ đỏ - chứ bé mặc đồ trắng còn lại là tui rồi): ngày tui quyết định cưới bé Phương là vì bé nhảy dây cực siêu – ko thua kém gì tui ( ). Kỉ niệm giữa tụi tui thì ko sao kể hết. Với lại nhân vật chính ko phải bé này nên phải để bé “lép vế” đi cho con nhân vật chính nổi lên .

Vợ 7 (bé Thi, nhân vật chính): tui quyết định cưới bé thì bé có nụ cười thiệt xinh, hai mắt cong tròn như trong truyện tranh và hai má phúng phính mỗi khi tâng cầu hay nhảy dây. Nó cũng là đứa xưng hô ngộ nhất trong tất cả, nó gọi tui là “chồng” và xưng là “tao” . Tụi tui có “mối tình bên cây há cảo chiên và đậu hũ chiên” và những ngày tháng học anh văn miệt mài với nhau. Con vợ dễ thương của tui vậy là đi lấy chồng, nhìn nó cười vẫn xinh như xưa nhưng còn rạng rỡ niềm hạnh phúc hơn cả lúc nó nhảy lọt vô được cái khe bé tẹo hồi tụi tui chơi nhảy dây ống tre (2 ngón) ở độ cao ngang vai. Nó đẹp lắm, đẹp lắm lắm và tui mong sao cuộc đời của nó từ nay về sau sẽ đẹp mãi luôn như thế. Mày nhá!

Vợ 12 (bé Tuyền, bé cao nhất mặc cái đầm đen): con này thuộc dạng người mà nhiều đứa ham muốn: cao (1m7), dáng thon thả, khuôn mặt đẹp, thông minh, nụ cười duyên, làn da bánh mật, lại giỏi giang, tháo vát, năng động và khéo léo. Nhân vật phụ mà được quảng cáo vậy là hết mức rồi nhá, ko được kiện cáo gì nữa .

Vợ 13 (bé Trinh, đứng kế bên bé Tuyền): tui với bé này có duyên với nhau dữ, học chung cấp 2, cấp 3 xa cách, vậy mà lên đại học lại chung lớp với nó. Bé Trinh ngày hôm nay là “công lao” to lớn của tui huấn luyện nó từ một người ít nói, dè dặt, rụt rè, nhút nhát mà thành đó.

Vợ út (bé Hà trong cái đầm đỏ): nỗi day dứt duy nhất của tui là lúc “ngỏ lời” với bé Hà đã ko sao nhớ được người trước đó là số mấy… Nhưng cũng vì vậy mà bé có “số hiệu” đặc biệt hơn hẳn mọi người và tui vẫn nhớ hoài gương mặt dễ thương của bé khi nói với tui “vậy là dù chồng có cưới thêm ai thì em vẫn cứ là vợ út của chồng”

Không biết kế tiếp sẽ là ai nhưng mong sao 10 năm nữa, 20 năm nữa tụi tui vẫn sẽ đi với nhau, cười với nhau và dù ko ở bên cạnh nhau trong mỗi giây phút trong cuộc đời nhưng tui biết chỉ cần một ai trong tụi tui cần thì 5 đứa kia sẽ ko ngần ngại bao giờ.

Cứ như thế, tụi tui ko phải là người đầu tiên mỗi đứa sẽ nhớ đến khi vui hay khi buồn nhưng có lẽ sẽ là những người cuối cùng tụi tui quên cho đến mãi sau…

Cầu chúc cho mày hạnh phúc bền lâu, Thi nhá!

0 comments:

Post a Comment

 

Copyright 2010 Gái Joey.

Theme by WordpressCenter.com.
Blogger Template by Beta Templates.