Friday, May 14, 2010 at 10:58am
[Viết vội trước giờ lên lớp vì tối qua đã đọc xong nhưng cúp điện nên không ghi được gì ]
Rất hiếm khi tôi thích được một cuốn sách viết dưới dạng tự sự. "Hoa trên mộ Algernon" là một trong những ngoại lệ hiếm hoi.
Và, vẫn không rõ vì sao mà tôi thích tựa đề dịch này đến thế!
Hoa trên mộ Algernon.
Không có bi kịch tình yêu, không có thương trường đấu đá, không có sát thủ giết người hay bản đồ kho báu, cũng không có bạo lực trừng phạt hay nô lệ tình dục.
Chỉ có ước mơ,
Chỉ có nỗ lực,
Tình người và tình yêu.
Tri thức.
Gia đình.
Bạn bè.
Người đời.
Và để lại đằng sau rất nhiều cảm xúc, rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều trăn trở...
Cái kết thúc dễ dàng đoán được từ trước nhưng khi nó từ từ xuất hiện lại khiến ta rung cảm trong lòng. Câu chuyện luôn cho tôi nhiều cảm xúc hơn tôi tưởng và để lại nhiều điều hơn những mong đợi. Mà lúc nào cũng bằng cách hết sức nhẹ nhàng...
Riêng với Charlie, tôi không biết phải diễn tả sao về cảm giác của mình dành cho anh ta.
Có điều chắc chắn là,
Tôi ngưỡng mộ tình yêu của Charlie và Alice.
Và tôi thích cái tựa đề, như thích chính câu chuyện của Charlie vậy.
Cái năm 20 ấy năm gì…
3 years ago
1 comments:
chui lối cửa thoát hiểm rồi nâng khung cửa kính lên để vào phòng dzui hơn he he
Post a Comment